Mới hơn 2 tháng không gặp mà nhìn nó khác quá: trang điểm khá đậm, đeo mascara, đi đôi guốc gần chục phân, chân nó vốn thon nhỏ nên nhìn cao hơn hẳn, nó mặc quần đùi ngắn cũn, ôm sát mông kèm cái áo chấm bi hở đôi vai tròn lẳn – bộ quần áo mình chưa thấy nó mặc bao giờ…
– Em ăn sáng chưa để anh gọi…
– Thôi ăn uống gì em vội lắm
– Hà Nội không vội được đâu vợ ơi, hì hì – mình trêu nó kèm một nụ cười hóm hỉnh như ngay lập tức là một nụ cười nhạt nhẽo – nó không cười tít mắt hay nhăn mặt như mọi lần 2 đứa trêu nhau mà thay vào đó là một cái nhìn vô cảm, gương mặt lạnh tanh nhìn ra ngoài đường…
Giữa quán có một thằng điên tự pha trò, tự cười một mình …
Không khí tự nhiên ngột ngạt, nó đang suy nghĩ gì mình không hiểu nổi…
– Em sao đấy? Đến tháng à?
– Anh bỏ cái kiểu nói chuyện cợt nhả ấy đi, em không thích! – nó thái độ ra mặt…
Đm trước giờ mình vẫn thế có sao đâu, tự nhiên giờ bắt lỗi linh tinh khó chịu rồi đấy
Đang định hỏi nó chỗ ăn ở thì nó có sms, mới làm hơn nửa tháng đã đổi được con galaxy xịn gớm, cái nokia asha chứa mấy gb ảnh 2 đứa không biết vất đâu rồi
– Em phải đi làm bây giờ, có gì tối về em gọi cho – đọc xong sms nó xách vú lên và đi…
Lúc đến đi taxi, lúc về vẫy taxi, nhiều tiền gớm
– Anh bị cắm sừng cmnr – nghe mình tâm sự xong con T nó quả quyết
– Cô thì biết cái loành gì, vợ anh chắc đến tháng nó trái tính trái nết hoặc nó gái quê lên thành phố sinh thói hư tật xấu nó thế, để tối về anh chỉnh
– Em con gái lại bằng tuổi nên em cứ suy từ em ra nó thôi, riêng cái kiểu gọi điện dậm dật là kiểu em chuyên dùng để từ chối nói chuyện với mấy thằng em không thích…hay anh bỏ cmn đi rồi về đội của em
– Hồi trước cô khoe có thằng người yêu chủ quán bi-a, về đội của cô để anh ăn bi-a vào đầu à
Gọi con này ra rốt cuộc nghe nó nói xấu vợ mình…phí ly sinh tố …
…
– Em thấy nó ở nhà suốt có làm gì đâu, lần nào em qua rủ đi ăn cũng thấy đang ngủ.
– Em đọc hộ anh địa chỉ chỗ nó trọ để anh lưu vào!
Biết ngay hỏi thằng Nam là ra mà, dưới này con bé quen ai ngoài nó đâu
Không phải mình không mơ hồ nhận ra một cái gì đó…nhưng trong thâm tâm mình vẫn tin con bé, con người chứ có phải cái gì đâu mà thay đổi trong ngày một ngày hai được…
Cả ngày dài đằng đẵng trôi qua, 22h rồi mà chưa thấy con bé gọi…
– Em đang ở đâu đấy? Làm ăn gì mà giờ này chưa gọi được cho anh!
– Em vừa đi làm về, mệt lắm, mai gặp!
– Một là bây giờ em đến chỗ anh, hai là kể cả lục tung cái Hà Nội này lên anh cũng tìm bằng được em! – mình gằn giọng
– Thôi được rồi, anh ở đâu em qua…
Con bé vừa bước vào phòng mình ôm chầm lấy, đè nghiến xuống giường, bóc sạch. Lưỡi mình rê từng cm trên cơ thể nó…
Nó nhắm mắt, tay duỗi thẳng, buông xuôi…
…
– Em sao đấy?
– Em mệt, không muốn!
– Mệt thì thôi…ngủ đi!
Định ôm con bé vào lòng thì nó cựa mình, quay lưng về phía mình …
Vợ chồng xa nhau hơn 2 tháng mà giờ nó kêu “không muốn”, rồi thái độ của nó từ hôm qua đến giờ…
Mình điên lắm…
Mình phải kiềm chế…
Vì nếu không kiềm chế mình sẽ xốc nó dậy, hét vào mặt nó: “Tại sao?”
Hàng trăm câu hỏi…
Nhưng mình lại sợ nó trả lời…
Sợ cái kết quả mà mình đang mơ hồ nhận ra…
Mình…sợ mất con bé…
Đợt ấy mình về thấy mặt con bé cứ rầu rầu, đêm quay sang thấy nó không ngủ, cứ nhìn chong chong lên trần nhà…
Hỏi thì kêu mất ngủ …
Tối đi hóng gió mà con bé cứ dụi dụi đầu vào cổ mình, thở dài thườn thượt…
Hỏi thì kêu mệt …
Nó cứ im ỉm như mèo giấu cứt, bướng không chịu được, gặng hỏi thế nào nó cũng không nói, mình nổi khùng lên quát cho một trận mới chịu hé răng.
Nó bảo mẹ nó nằm viện mấy tháng rồi mà bệnh tình chẳng tiến triển, bà càng ngày càng gày, ho khạc ra đờm xanh lè kèm máu…
Đợt vừa rồi nó về thăm thì được một bác nằm cùng phòng mách cho phải đến nhà bác sĩ trưởng khoa mua thuốc riêng của ông ấy, chứ thuốc của bệnh viện cấp cho miễn phí chỉ cầm cự chứ không khỏi được…
Và vấn đề ở chỗ thuốc đấy 5 – 7tr/tháng, uống 3-4 tháng mới khỏi hẳn…
Lương nó đủ ăn uống viện phí là may…
Bạn bè thì toàn học sinh, nó chẳng biết vay mượn ai số tiền lớn thế…
Mình thì nó ngại, ngại vì cái gì chắc ai cũng hiểu…
…
Mình bảo nó cứ yên tâm, để mình lo. Con bé chẳng còn cách nào nên cũng phải xuôi theo mình…
Nói cứng thế chứ mình cũng làm gì có, ví cũng chỉ có vài ba triệu, phải rút tạm tiền hàng ra chứ biết sao giờ…Mấy tháng sau ăn tiêu tiết kiệm chắc cũng đủ…
Trút được nỗi lo con bé tươi tỉnh hẳn, ăn no ngủ kĩ hơn…
Nó bảo: “Không có chồng chắc em không sống nổi”
Mẹ con bé cũng coi mình như rể rồi…
…
Bẵng cái gần đến sinh nhật con bé, tiền thì thuốc men cho nhạc mẫu nên chẳng có nhiều…
Mình xuống Hải Phòng mua cho nó con mèo con, nó đặt tên là Lin.
– Lin ăn ngoan mày, ăn nhanh không con dê già nó ăn hết bây giờ.
Từ hôm có con mèo nó cưng còn hơn cưng mình, ít gọi điện cho mình hơn, quần áo lúc nào cũng dính lông mèo…
Cứt mèo thì bắt mình dọn …
Tối ngủ nó ôm mèo chứ không ôm mình …
Nó cứ dụi dụi đầu vào vếu vợ mình.
Sai lầm khi mua cái con ôn dịch này về.
Chiều hôm sinh nhật 2 đứa dung dăng dung dẻ xuống Lạng Sơn chơi
– Chồng ơiii… – nó níu tay mình, mặt phụng phịu nhìn vào tiệm bánh kem…
Hiểu rồi …
Giở ví ra đếm còn gần 300k – tiền nhà nghỉ tối nay với mai về Tân Thanh nữa …
Chỉ mua được cho nó cái bánh kem nho nhỏ, 35k to cỡ 4 bao vina gộp lại.
Mua xong nó bắt mình cõng ra công viên chơi, ngồi trên lưng nó vừa ăn bánh vừa lấy kem trát vào mũi mình…
Đi đường bao nhiêu người nhìn, có đứa đi qua huýt huýt…mình ngượng chín mặt, con bé cười sằng sặc, nó bảo chưa bao giờ ăn cái bánh ngon thế.
…
Công viên buổi tối đông vãi…
Tìm mãi mới được một góc vắng người…
Nụ hôn toàn mùi vị bánh kem…
Đang phê thì mưa cái ào…
Chạy toán loạn như vịt…
Ướt sũng …
Dưới ánh đèn đường hiu hắt…
Một cái bóng lầm lũi đi trong mưa…
Một người cõng…một người cầm ô…
Nụ cười không ngớt …
Cả đêm chằn chọc, mình bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của con bé, nhìn đồng hồ mới sáu giờ hơn…
Nó ngắt cuộc gọi, nhắn tin…
Nhặt quần áo vương vãi dưới đất nó chui vào nhà tắm, độ nửa tiếng sau ra, sửa soạn tóc tai, make-up…
– Anh còn ở đây mấy ngày?
– Em muốn anh ở đây mấy ngày?
– Anh bỏ cái kiểu nói chuyện dấm dẳng ấy đi, mới sáng ra đã kiếm chuyện, bực cả mình!