Hôm ấy mình bị hiếp, chỉ biết nằm hưởng thụ thôi …
Từ hôm ấy nó bắt đầu kiểm tra ib của mình. Mặc dù mình đã rất cẩn thận log out, xóa sạch history trước khi đưa máy cho nó nhưng không hiểu sao nó dò được pass fb mình …
Hôm ấy đang nằm xem tivi thì nó đáp cái máy cho mình
– Đọc! – răng nó nghiến kèn kẹt
“Chat sex không anh eiii?” – âu sệt con T nó ib trêu mình…
Con T mình quen trên fb, mặt xinh, dáng chuẩn, gái thủ đô nhưng bựa vô đối. Giống nhau cái dòng chữ đỏ nên 2 anh em hợp cạ, ib chém gió hẹn nhau cà phê, cà pháo chứ chả có gì…
Nhưng đập vào mắt con vợ mình nó lại là chuyện khác …
Nó mò vào lịch sử trò chuyện của mình với con T, toàn tin nhắn bẩn bựa, vd cho các bác dễ hình dung:
– Anh yêu đang làm gì đấy
– Anh nhớ em đéo ngủ được :'(
– Me too :'( nhớ anh “ướt” hết rồi
…
Không cần uống fisty cũng có thể tưởng tượng con vợ mình lúc ấy thế nào…
Nó vừa khóc vừa chửi. Nó chửi trời, trời nào có của riêng ai! Nó chửi đời. Cũng chả sao! Đời là tất cả nhưng chẳng là ai! Nó quay ra chửi fb, mình tự nhủ: chắc nó chừa mình ra.
Chửi chán đéo ai thưa nó quay ra chửi mình/
– Anh là thằng khốn nạn, tôi đã làm gì sai, tôi có gì không tốt mà sau lưng tôi anh lăng nhăng tán tỉnh con khác…huhu…
– Em hỗn nó vừa thôi! Em chưa hiểu đầu cua tai nheo gì cứ vơ hết tội cho anh là thế nào?
– Bằng chứng rành rành đây mà anh còn cãi được à? Anh cút đi, tôi không muốn thấy cái mặt anh nữa!
– Tôi còn chưa hỏi cô cái tội tự tiện vào fb tôi đấy! Được, muốn thì thằng này cút cho cô vừa lòng…
Mình mặc quần áo đóng cái sầm cửa vào, đằng sau vẫn nghe giọng nó khóc nóc:
– Anh đi được thì đi luôn đi, đừng vác cái mặt vê gặp tôi nữa…huhu…
Nói đi chứ biết đi đâu, xuống thuê cái phòng khác cạnh cái phòng nó đang khóc trong đấy, bà chủ nhà nghỉ cứ nhìn chằm chằm…
Sáng dậy xuống nhà thì bà chủ nhà nghỉ bảo con bé trả chìa khoá từ tối qua, chắc về quán rồi…
Giờ ra đấy chắc nó xé xác, để tối cho nó nguôi giận đã…
Tối 6h ra, đang ngồi trông quán thấy mình mặt nó tối sầm vào, sát khí ngút trời, đi thẳng xuống bếp. Ăn cơm mà lo ngay ngáy, có khi nào đang ngồi nó xách dao lên xiên cho mình một phát không.
– Hai đứa làm sao đấy?
– Dạ…không có gì đâu chú… – mình cười gượng, chả biết nói gì
8h hai vợ chồng bà cô chui vào buồng hú hí với nhau, con bé ngồi trông hàng, cầm cái ghế ra ngồi cạnh nó.
Mắt nó đỏ hoe…
Mình đưa cái tab cho nó.
– Em xem kĩ lịch sử tin nhắn đi, lần cuối anh nói chuyện với nó cách đây gần 3 tháng, từ hồi yêu em anh có quan hệ với con nào nữa đâu. Mà bọn anh cũng chẳng có gì. Nếu em chưa tin thì anh gọi điện cho em nói chuyện với nó! – nói thế thôi chứ gọi điện cho con T vì cái chuyện này nhục bỏ mợ.
Giải thích một lúc thấy nó im im.
Nó nhìn cái tab, mắt không chớp. 1 giọt, 2 giọt…nước mắt nó rơi tong tong xuống mặt kính.
Hàizz…
Lại quay sang ôm nó dỗ như dỗ em bé.
– Hôm qua anh “cô, cô, tôi, tôi” với em…huhu…Anh mắng em…huhu…anh hết thương em rồi…huhu…
Không biết nên buồn hay nên cười đây?
– Rồi! Từ giờ anh không “cô cô tôi tôi” nữa, được chưa?
– Anh không được mắng em?
– Ừ!
– Không được nói chuyện với con kia nữa?
– Ừ!
– Cho em dùng chung fb, yh, skype…của anh?
– Ê hơi quá rồi đấy, được voi đòi 2 bà Trưng à?
– Hihi
– Quỷ sứ
– Eo! Giống thằng Nam quá
– Giống là giống thế nào? Tối về ngủ anh cho thấy sự khác biệt!
– Thôi về anh có cho em ngủ đâu, sáng ra đi làm mệt lắm!
Nói thế chứ tí dọn hàng xong nó lại nhảy lên lưng bắt mình cõng về
– Chồng ơi.
– Ơi.
– Mình sinh em bé nhé
– Hâm
– Sao hâm?
– Bao giờ cưới mới đẻ
– Thế bao giờ cưới?
– Đợi vợ 18 tuổi
– Èo! Lâu lắm!
– …
– Chồng ơi.
– Ơi.
– Sau này đẻ đặt tên con là gì?
– Thế vợ thích tên gì?
– Tên là Anh, nếu con trai đặt là Linh Anh, con gái đặt là … Anh!
– Ừ nghe cũng được!
– Chồng ơi.
– Cái gì nữa mẹ? Không thấy con đang cõng mẹ hộc cứt ra đây à?
– Hihi, để em xuống…mà chồng ơi?
– Ơi
– Em yêu chồng.
…
(Mẹ con bé khỏi bệnh, nó về Điện Biên làm chờ ngày nhập học. Mình cũng về thăm nó thường xuyên, mẹ nó cũng coi mình như rể, chờ ngày cưới…)
Hôm ấy trời không được đẹp lắm, mưa lất phất cả ngày, về đến biên giới mình gọi cho con bé. Đợt này hàng nhiều, hơn 2 tháng rồi mới có thời gian về thăm nó. Ở bên kia lắm lúc nhớ nó gọi về thì sóng tậm tịt, lúc được lúc không, lúc gọi được thì nó bảo đang bận làm, không nghe máy được…
Con bé lại không nghe lời mình, cứ ham công tiếc việc lại ốm ra đấy thì khổ.
Gọi 2 cuộc nó mới bắt máy
– Em về chưa hay vẫn đang làm?
– Em đang làm, bận lắm, nói chuyện sau nhé!
– Anh về rồi, mai anh về Điện Biên đấy.
– Thôi dạo này em làm thêm ca tối, anh có về cũng không đi chơi được đâu, tốn kém ra, mà anh thì cũng rảnh rang gì, thôi nhé, khách gọi…tút…tút…tút…
Lúc ấy là 22:15…
Lên đến Điện Biên thì mình vẫy xe ôm về nhà con bé, tiện thể mua mấy túi miến ngan cho cả nhà ăn sáng, con bé thích món này lắm, giờ này chắc còn chui trong chăn chưa dậy đâu…
Về nhà thấy mỗi mẹ vợ đang sửa soạn chuẩn bị đi làm
– Con chào mẹ, hì hì, con mới về, vợ con đâu mẹ?
– Mày…chưa bước chân vào nhà đã hỏi vợ, nó xuống Hà Nội đi làm với bạn nó, thế nó không báo với mày à?
– Dạ không! Có thấy vợ con nói gì đâu! Mà sao mẹ cho vợ con đi làm xa làm gì? Đi làm thuê thì lương lậu được bao nhiêu mà cao!
– Mẹ cũng không cho nhưng nó nằng nặc đi, nó bảo lương cao với dưới xuôi vui hơn, ở trên này chán. Con với cái, nuôi cho lớn rồi hơi tí là tếch đi, không muốn ở với bà già này nữa…
– Vợ con còn bé ham vui ấy mà…hì hì…thôi mẹ con mình ăn sáng…để chiều con lại bắt xe xuống dưới xem ăn ở thế nào…
Khoảng 4h xe về đến Hà Nội, thuê tạm 1 phòng ở Mỹ Đình rồi gọi cho con bé
– Em đang ở đâu đấy?
– Em đang ở nhà
– Nhà nào?
– Nhà em chứ nhà nào? Anh hỏi cung em đấy à?
– Anh không hỏi cung em và anh vừa từ nhà em xuống đến Mỹ Đình đây!
– … em đã bảo anh đừng về mà anh cố về làm gì?
– Hơn 2 tháng không gặp, anh nhớ vợ anh thì anh phải về. Thế chốt lại là giờ em đang ở đâu anh qua!
– Em ở chung với bạn toàn con gái anh qua bất tiện lắm…hay anh qua cafe…ở…đợi em, khoảng 7h em ra!
…
– 7h30 em có việc phải đi, tối về mình nói chuyện tiếp nhé – con bé kéo ghế ngồi đối diện mình…