Quyết định đi …
Quê con bé ở Điện Biên…
Gì chứ Điện Biên thì mình lạ gì…
Mấy tháng trời vác hoẵng chạy xuyên rừng giữa đêm khuya, nghĩ lại còn lạnh sống lưng …
Hai đứa bắt xe xuống thủ đô rồi mới có xe lên Điện Biên, lên xe nó cứ đòi ngồi cạnh cửa sổ để…ngắm dai đẹp
– Ui thằng mặc áo đen nhìn men dã man…
– Cái anh cao cao nhìn giống bi rên thế
Nó vừa ngắm vừa xuýt xoa
– Ui em áo hồng phổi to thế
– Trội ôi con bé quần đùi đít mẩy vãi, đoóc ghi cứ gọi là phành phạch…Á Á… đau… – nó cấu đau lắm
– Anh vừa nói cái gì? Nói lại tôi nghe coi
Mình im luôn mặc kệ nó khen buồi khen dái mấy thằng kia. Khen mỏi mồm nó gục đầu vào vai mình ngủ.
Lên đến Điện Biên thì mới tờ mờ sáng, nó dắt mình đi ăn miến ngan Minh Anh. Ăn cũng được nhưng thua xa bánh đa cua hải phòng …
No nê hai đứa vẫy taxi ra chợ trung tâm mua ít hoa quả, bánh trái cho mẹ nó rồi bệnh viện lao Điện Biên thẳng tiến…
Con bé cứ bấu lấy cửa kính, mắt nhìn ra cửa sổ, nghe chừng bồn chồn lắm…
Bệnh viện lao Điện Biên nằm dựa lưng vào núi, đi lên một con dốc dài mới đến khu cách ly.
Đậu má vào đây éo biết có bị lây không.
Vào đến nơi thấy mẹ con bé đang nằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy mẹ, con bé nhào vào ôm lấy bà, nũng nịu:
– Mẹ… con gái về với mẹ đây… Con nhớ mẹ lắm…mẹ có nhớ con không?
– Không! Mày lười lắm, mẹ không nhớ mày đâu!
– Hư…có khách mà mẹ nói xấu con vậy không sợ người ta cười cho hả? – vừa nói con bé vừa rúc đầu vào nách mẹ
Nhận ra có người lạ, mẹ con bé ngồi dậy, dựa lưng vào tường. Bây giờ mình mới nhìn kĩ gương mặt bà: xương xương, gầy gò và mang đầy nét kham khổ nhưng đôi mắt rất sáng, có lẽ đây là điểm con bé giống mẹ nhất…
– Cháu chào cô!
– Chào cháu, cháu là…?
Mình chưa kịp nói thì con bé đã thì thầm vào tai mẹ cái gì, nghe xong gương mặt bà tươi lên, mỉm cười
– Ra là bạn con cái Linh dưới Hải Phòng lên chơi, cháu ngồi uống nước để cô bảo con bé này gọt hoa quả cho ăn!
– Hư…con lớn rồi mẹ cứ con bé này con bé nọ – nó nhõng nhẽo
– Ừ! Lớn rồi, cha bố chị!
– Thôi để cháu gọt không lại…đứt tay
– Anh nói cái gì – nó lườm mình cháy da mặt
Mình im luôn, mẹ con bé nhìn hai đứa cười xòa.
Ngồi đến 9h thì hai đứa về nhà sửa soạn đi chợ, nhà con bé nằm trong 1 cái ngõ nhỏ, cổng sắt hoen gỉ, rêu bám đầy tường…
Vào đến trong nhà cũng chẳng khá hơn: giấy báo dán chi chít lên những bức tường đã nhuốm màu thời gian, đến những vật dụng thiết yếu trong nhà như tivi, tủ lạnh, máy giặt… cũng không có…
Căn nhà chỉ có 1 gian duy nhất vừa là phòng ngủ, vừa là phòng khách, wc được ngăn khép kín bởi 2 bức tường ở góc nhà…
Mặc dù không sạch sẽ lắm nhưng đồ đạc khá ngăn nắp.
Kệ, xắn tay quét dọn cùng con bé, xong xuôi xách tờ rym đi chợ…
Đang rút điện thoại gọi taxi thì nó lườm:
– Anh làm cái gì đấy?
– Gọi taxi.
– Không đi taxi nữa, con trai con đứa gì lười chảy thây ra, đi đâu có vài bước lại trèo lên xe, với lại anh học cách chi tiêu tiết kiệm đi.
– Không đi taxi thì đi bộ àh – Mình nhăn nhó
– Ai bắt anh đi bộ – nó chỉ vào cái xe đạp mini han gỉ trong góc nhà
– Anh nghĩ lại rồi, đi bộ vừa tiết kiệm lại khỏe chân, anh vote đi bộ
– Chờ anh đi bộ thì bao giờ mẹ mới có cơm ăn, ĐI XE ĐẠP
Nó bắt mình đạp xe giữa trời nắng chang chang với cái quần đùi chelsea và áo 3 lỗ, chân xỏ đôi tông vệ sinh cha truyền con nối nhà nó.
Bao nhiêu ánh mắt nhìn mình: từ thanh niên đến thiếu nữ, từ cụ già đến trẻ con, từ bà cô đến ông chú, từ thằng đánh giày đến ông giám đốc, từ trinh nữ đến con cave, từ thằng bơm xe đến con bán vé số, từ mô ri nhô đến a lếc phun sơn, từ bin cờ lin tơn đến tập cận bình… tất cả đều nhìn mình với ánh mắt thương hại và khinh bỉ… đến con chó thấy mình nó còn sủa.
Mình như bị cả xã hội ruồng bỏ, cộng đồng xa lánh.
Đang mồ hôi, mồ kê nhễ nhại, đạp xe vẹo cả dái thì tự nhiên có vòng tay ôm chặt từ phía sau, vếu ép vào lưng, mặt tì lên vai mình…
À…biết là ai rồi …
Đạp xe cũng có cái thú của nó ấy chứ …
Ra chợ mình mua đủ thứ: tôm, thịt, trứng, sườn cốt lết, khoai sọ, rau rút… con bé cứ nói mình tiêu hoang. Kệ, mấy khi mẹ con nó ăn với nhau bữa cơm…
Về đến nhà thì đi tắm, kệ nó nấu nướng 1 mình. Tắm xong thấy nó đang lúi húi kho thịt, trời Điện Biên đã nóng mà nhìn cái quần nó mặc mình còn nóng hơn. Cái quần chỉ đủ che cái si líp. Cơn cuồng dâm nổi lên, mình nhẹ nhàng bước ra sau ôm lấy eo nó:
– Thôi nào để cho em nấu, hỏng hết bây giờ!
Kệ, người nó thơm quá, mình kéo đầu nó lại hôn. Mới đầu nó quay mặt đi, thấy mình ép nó cũng hé môi đưa lưỡi sang đá lại, hơi thở dồn dập, ấm nóng. Đéo chịu được nữa rồi, bế phốc nó lên đặt xuống đệm, môi vẫn dính lấy nhau, tay mình luồn vào trong áo từ bao giờ…
Đậu…căng và mịn vãi…
Rồi lần lượt áo trong áo ngoài bay ra, cái quần đùi cũng chung số phận. Vừa mới cho tay vào bên trong thì nó giữ lại, giọng hổn hển:
– Đừng anh, thế này đủ rồi, em chưa chuẩn bị gì cả, em sợ lắm…
– Em sợ cái gì?
– Bạn em nó bảo đau lắm, em sợ có bầu nữa, với lại em chưa đủ tuổi đâu.
Clgt này, vẫn biết nó còn nhỏ nhưng không nghĩ nó chưa đủ 16 tuổi.
– Sinh nhật em ngày nào?
– Em sinh… mà đủ tuổi em cũng ứ làm đâu, kinh lắm, bạn em nó bảo đau không đi được ý!
Cái đệt, yêu nhau đéo cho chịch, chơi hay nghỉ đây???…
Nghĩ thế thôi nhưng éo dám nói…
Chán nản vắt tay lên trán thở dài. Con bé thấy thế ôm lấy cổ mình nũng nịu:
– Thôi mà chồng, cái mặt xị ra xấu trai quá
– …
– Thôi đừng giận nữa, em đền này – vừa nói nó vừa hôn chóc chóc vào mặt mình
– …
– …
Một lúc sau éo thấy con bé nói gì nữa, quay sang thấy nước mắt ngắn, nước mắt dài từ bao giờ
– Thôi nào, anh không đòi nữa, nín đi, hơi tí là khóc rồi!
Thấy mình dỗ nó được thể khóc to hơn
– Anh tránh ra đi, anh không thương em gì hết, anh chỉ đòi hỏi chuyện đó thôi…huhu…em không đáp ứng được thì anh hắt hủi em…huhu…
– Anh biết lỗi rồi, lần sau không thế nữa được chưa, anh thương em mà – mình ôm nó vào lòng vỗ về
– Anh nói dối…huhu…mồm miệng anh ghê lắm…không biết anh nói câu này với bao nhiêu con rồi…huhu…anh cút đi…
Đậu, đến đây thì bực rồi nha túm hai vai nó ngồi sốc dậy, nhìn thẳng vào mắt nó:
– ANH YÊU EM – mình hét lên
Nó sững sờ nhìn mình…
…
Từ từ cái đầu ngã vào vai, vòng tay đặt lên lưng mình…