Yêu thầm chị họ

Trời mưa nên đường phố vắng tanh, lác đác vài chiếc xe chở người mặc áo mưa đủ màu xanh đỏ tím vàng vụt qua. Mình chạy thật chậm, cảm nhận từng hạt mưa tuôn khắp mặt và cơ thể, cái lạnh cũng dần thấm vào trong xương… Mưa không to nhưng cũng đủ để làm ướt mèm mình và chị… Mình kéo hai tay chị đặt lên eo mình..

– Ôm em tí đi, lạnh quá à!

– Chị sợ có người quen nhìn thấy..

Chị nói khẽ, tay hơi rụt lại.

– Mưa vắng teo, có ai đâu mà chị lo.

Mình lại kéo tay chị về vị trí cũ.

Chị không nói gì. Vòng tay ngoan ngoãn dần thít chặt, cơ thể chị áp sát vào lưng mình, thật mềm mại và ấm áp..

– Lạnh lắm không?

Giọng nói êm ái của chị theo tiếng gió len lỏi vào tai mình.

– Không. Chị ôm ấm muốn chết luôn he he..

– Xạo quá đi..

– Thật mà! Ở gần chị lúc nào em cũng thấy ấm áp..

– Còn chị, nếu thấy lạnh quá thì nói em nhen..

Mình xoay đầu nhìn ra sau, chiếc váy trắng của chị đã ướt đẫm nước mưa rồi, những đường cong chết người cũng ẩn hiện. May mà đường vắng hoe, không thôi chắc mình chở chị về nhà ngay, để bọn khác bổ mắt thì khốn.

– Chị không lạnh. Ở gần T chị cũng thấy ấm áp lắm!!

Chị hôn lên má mình, đầu tựa hẳn vào một bên vai mình, vòng tay vẫn không lơi đi chút nào.

Chỗ má chị hôn vào, mình chợt thấy nóng bừng, cảm giác như nước mưa rơi vào đó thì bốc hơi ngay luôn. Yêu quá nên đầu óc mơ hồ, thần trí thác loạn mất tỉnh táo, cứ nghĩ điên điên đâu đâu ấy.

Cứ thế, dưới cơn mưa dầm, mình đèo chị chạy khắp mọi cung đường. Mình và chị cũng kết hợp làm luôn liveshow dưới mưa. Lúc đầu, mình kêu chị hát cho mình nghe, chị có vẻ ngại. Nhưng được mình đốc thúc, chị càng hát càng tự tin, làm luôn cả bài vọng cổ “dòng sông quê em” cho mình nghe. Xưa nay mình chúa ghét cải lương, vọng cổ, mà giờ nghe chị hát xong mình cũng yêu cái bộ môn nghệ thuật chuyên giành cho bà già này cmnlr.. Lần này về kiếm mấy bài ca cổ nghe tập hát theo, năm sau có khi mình cũng đi thi “chuông vàng vọng cổ”, các thím thấy thằng nào lúa lúa hát như trâu rống là mình đó, nhớ vote cuồng nhiệt vào giùm mình nhé!

Cảm giác dầm mưa, được chị ngồi sau ôm chặt thật đặc biệt. Mình chẳng biết đó có phải là sự lãng mạn hay không, chỉ thấy rất rất hạnh phúc. Mình cứ ước cho trời mưa mãi đừng ngưng hạt, để mình được ở bên chị thật lâu… Sao mỗi khi gần chị, thời gian lại trôi nhanh thế chứ… thoáng chốc đã gần 10h khuya rồi…

Mưa cũng đã tạnh, chỉ còn lác đác vài hạt rơi lất phất… Mình luyến tiếc quay về con đường quen thuộc của tổ ấm.

Chợt mình nghĩ ra được một ý hay, liền dừng xe lại.

– Gì vậy T?

Chị ngơ ngác nhìn mình.

– Chị chở em nhen!

Mình bước ra sau xe, hôn vào má chị.

– Sao vậy? T lạnh hả?

– Không, em muốn ngồi sau để ôm chị tí.

– Tạnh mưa rồi, người quen thấy là chết luôn đó!

– 10h rồi mà, không có ai đâu. Lẹ đi nè!!

Chị ngần ngừ một lúc, rồi bước lên cầm tay lái. Mình hí hửng leo ra phía sau, hai tay ngay lập tức vòng qua chiếc eo nhỏ mềm mại của chị.

Gió thổi làm tóc chị bay lất phất cuốn vào mặt mình, không bỏ lỡ cơ hội, mình nhắm mắt thưởng thức mùi hương dễ chịu từ tóc và cơ thể thanh xuân của chị tràn đến. Càng ngây ngất, tay mình càng siết chặt hơn..

– Sao T im re không nói gì hết vậy?

Chờ lâu không thấy mình có chút động tĩnh, chị hỏi.

– Đang phê, nói không nổi..

Mình lơ mơ nói, thật ra là trêu chị, chứ đầu óc chưa đến mức mụ mị vì tình.

– Nói nghe ghê quá à! Gì mà phê..

Chị rùng mình, miệng cười khúc khích.

– Ôm chị phê, mùi hương của chị nữa..

Mình vẫn mê mẩn.

– Ôm hoài chưa chán hả? Mà chị có xịt nước hoa gì đâu mà T nói mùi hương?

– Chán sao được mà chán, có ai được ôm người yêu mà chán hem? Ủa, chị không xài nước hoa hả?

– Không, có đâu mà xài nè.

– Vậy chắc mùi hương cơ thể chị rồi.

– Mùi hôi thì có, làm gì có mùi hương hi hi..

Chị cười ngặt nghẽo, chắc nghĩ mình đùa.

– Chài, chị có xem phim Hoàn Châu cách cách chưa?

– Có, sao nè?

– Có thấy công chúa Hàm Hương không? Người có mùi hương cơ thể tự nhiên làm vua Càn Long say mê luôn đó.

– Ừm hén. Mà đó là phim thôi, ngoài đời làm gì có.

– Có sao không. Chị là Hàm Hương đó, còn em là vua Càn Long hơ hơ..

– Hi hi..

Mình ngồi sau ôm chị, tán phét cho đến tận khi sắp đến nhà mới nuối tiếc buông tay ra, hối thúc chị lên phòng thay đồ, lau khô đầu tóc kẻo bệnh. Sau đó vào phòng ôm hôn chị thật lâu, đợi chị đuổi mấy lần mình mới chịu về phòng, để yên cho chị ngủ.

Cứ lo chị bệnh, hóa ra người bệnh là mình. Cả ngày nay người cứ nóng hừng hừng, khổ quá!!

Quote:

Vừa qua có một số bạn yêu cầu mình ngưng viết, không public trên mạng… vì sợ ảnh hưởng chuyện của mình và chị Diễm, mình xin được có vài lời thế này. Hạnh phúc của mình, đương nhiên mình quý hơn bất kỳ ai khác. Và cuộc sống xung quanh, những đối thủ, cùng tính cách chị Diễm, mình vẫn là người hiểu rõ nhất. Ngoài ra, câu chuyện này trừ tình tiết, còn lại địa danh, tên riêng hay một số thứ khác mình đều thay đổi cả rồi. Khi mình quyết định post truyện lên fb, nghĩa là mình đã có suy nghĩ rất thấu đáo, chu toàn. Sẽ không có việc gì xảy ra ngoài khả năng giải quyết của mình đâu, mọi người cứ yên tâm về điều đó.

Hơn nữa, câu chuyện mình viết ra là mong muốn sự chia sẻ, ủng hộ, đó chính là nguồn động lực rất lớn cho mình đấu tranh vì tình yêu của mình và chị Diễm, càng nhiều người ủng hộ, mình càng hạnh phúc và mạnh mẽ hơn!! Cũng như mang đến cho mọi người chút niềm vui nho nhỏ, trải nghiệm cuộc sống. Trong mỗi người chúng ta đều có chủ kiến của cá nhân đúng không? Và đây là chủ kiến của mình. Lần cuối mình nói về vấn đề này. Nếu mọi người còn yêu quý mình, mong hãy ủng hộ quyết định của mình, không cần phải khuyên nhủ mình nữa. Điều mình rất cần lúc này là sự ủng hộ, động viên. Rất cảm ơn mọi người vì tất cả!!

Cái quán bún chả ấy nằm khuất sau đường lộ, gần mấy quầy mà bên ngoài bầy mấy cái đồ điện tử china còn bên trong bán cái mà ai cũng biết là cái gì… Quán ngoài bún còn có phở, cơm và nước giải khát. Nói chung chả khác gì hàng chục quán ăn khác ở cái đất Tân Thanh này…. Nhưng mình là khách quen của quán. Lần nào đưa hàng về mình cũng ăn ngày đủ 3 bữa…

Cũng vì quán có con bé…

Con bé là cháu cô chủ quán, xinh xắn, cái má lúc nào cũng hồng hồng nhưng khá đanh đá, lúc nào mình đến ăn cũng ngồi tán đủ thứ trên trời dưới đất…

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64Next page
Back to top button