7h30 tối, mình kéo chị ra ban công ngồi, nhưng mưa to quá, tạt vào ướt cả người, làm mình teo hết bugi, thế là đành lết vào trong, ngồi ngay thềm cửa.
Chị run run vì lạnh, mình choàng tay qua vai kéo chị tựa vào người mình, ấm áp thật! Chị ngoan ngoãn như chú mèo con, nép sát vào mình, đúng là có người yêu sưởi ấm thì bao nhiêu cái lạnh đều tan biến..
– Hồi chiều thằng Quang có đến tìm chị nữa không?
Ngồi ngắm mưa được một lúc, mình hỏi.
– Có. Ổng lại sớm lắm, vô tiệm ngồi chờ chị luôn.
– Ax, rồi chị có nói chuyện với nó không?
– Hỏi gì trả lời nấy thôi à, không lẽ chị im thì kì quá!
– Ừm, lúc về nó có kè theo không?
– Có luôn. Ổng năn nỉ chị đi uống nước, cho ổng cơ hội giải thích..
– He he, có một bài làm hoài vậy.
– Bởi vậy, chị nói chị không quan tâm, ổng khỏi phải giải thích, mà cứ nói đi nói lại hoài à! Chị chạy nhanh, ổng cũng chạy nhanh theo..
Chị nhăn mặt, le lưỡi, nhìn hoạt kê vãi làm mình buồn cười.
– Mốt chị kệ nó đi, chạy nhanh nguy hiểm lắm, có gì rồi sao?
Mình cố nín cười, nghiêm mặt với chị.
– Chứ.. ổng cứ chạy theo hoài, chị bực quá à!
Thấy mình như vậy, chị rụt cổ nhìn ra ngoài, không dám ngó mình nữa. Ông bà nói không sai mà, vợ ngoan dễ dạy.
– Chị cứ tỏ ra bình thường, nó nói gì mặc kệ nó. Ráng đi, hai tuần là xong. Em không tin nó mặt chai tới vậy đâu.
Tay mình siết nhẹ, động viên chị.
– Ừm, để chị ráng..
Chị dụi đầu vào ngực mình. Đầu chị lắc qua lắc lại làm mình nhột bỏ mợ ra, hình như chị cố ý trêu mình.
– Ax, nhột quá…
Mình cố né ra, nhưng càng né chị càng chúi đầu vào.
– Hi hi, cho T chết.. cái tội dám đem chị ra cá độ nè..
– Hơ hơ…thôiiii…em biết tội rồi, đừng mà..
Mình rú lên, nước mắt chảy ra tèm lem vì nhột, miệng cười sằng sặc như thằng điên.
Chị vẫn không tha cho mình, cứ nhào vô, hai tay cù liên tục vào hông vào nách mình.. đệt, mình co chân lên định đạp một phát, chợt nhớ ra đây là chị chứ không phải Thanh sida nên kịp kìm lại, không thôi nhận cú “thiết cước” của mình chắc chị bay xuống lầu, vĩnh biệt mình luôn.
Mình cố chịu nhột, đưa hai tay chụp lấy tay chị, kéo chị ngã ra, cúi xuống hôn tới tấp lên mặt chị, xong rồi tấn công luôn cái miệng nhỏ xíu đang há hốc ra vì bất ngờ trước đòn phản công của mình.
Chị chỉ kịp ú ớ vài tiếng, sau đó nằm im trong vòng tay mình. Mắt chị khép hờ, đôi môi đồng tình cuốn theo từng nhịp điệu mình dẫn dắt… một hai…một hai…một hai..đứng lại đứng…một hai…
Hôn đến khi mỏi cả miệng, mình mới dừng lại, mỉm cười nhìn chị vẫn còn đang nằm trong tay mình, mắt vẫn nhắm chặt.
Chờ một lúc không thấy động tĩnh gì, chị mở mắt ra, mặt đỏ bừng lên. Hình như đây là lần thứ hai mình trêu chị kiểu này.
– T này… mốt không cho hôn chị nữa..
Chị đấm thùm thụp vào ngực mình.
– He he, đừng hù em nhen. Em mà giận lên, không thèm hôn chị nữa cho chị chết á..
Mình cười khả ố.
– Xí, mắc gì chết?
– Chết thèm, hơ hơ..
– Hứ.. còn lâu! Có gì đâu mà thèm..
– Thiệt không có gì hem?
Mình nháy mắt nhìn chị.
– Ừ, không có gì hết.
Chị đáp, mặt vẫn đỏ bừng, mắt ngó sang nơi khác lảng tránh. Biết ngay mà, nói dối thì sao dám nhìn thẳng mình chứ, trình còn non lắm..
Đưa tay xoay mặt chị về phía mình, mình cố ra vẻ nghiêm túc.
– Em hỏi thiệt nè, không giỡn nữa. Em hôn chị có thích không?
– Không…
Chị lại xoay mặt đi nơi khác.
– Không giỡn nhen. Chuyện này quan trọng lắm đó, liên quan đến hạnh phúc sau này.
Mình tiếp tục xoay mặt chị vô trong.
– Gì ghê vậy?
Chị nhăn mặt.
– Chứ sao. Tại chị không học nên không biết, hồi em học đại học cô giáo có dạy.
– Chuyện này mà cô cũng dạy nữa hả?
Chị nhìn mình, vẻ bán tín bán nghi.
– Dạy sao không. Bộ môn giáo dục giới tính và sức khỏe sinh sản đó.
Mình bốc phét.
– Nào giờ chị mới nghe đó, cô tên gì vậy T?
– Thảo.
– Tên đẹp ghê hén, chắc cô cũng đẹp lắm hả?
– Ừm, thua chị chút xíu thôi đó.
Mình cố nín cười.
– T cười kìa. Xạo quá, chắc cô đẹp hơn chị nhiều..
Chị vẫn chả hiểu tại sao mình cười, tròn mắt ngây thơ.
– Không. Em nói thiệt mà. Chị đẹp nhất, em thấy hoa hậu thế giới còn thua chị đó, nói chi cô giáo Thảo, tuổi gì mà so.
– Hi hi.. xạo..
Luôn miệng nói mình xạo nhưng lại cười tít mắt. Đúng là con gái, rót mật vào tai là thích mê.
– Trong mắt em, chị luôn là người con gái đẹp nhất thế gian. Biết sao không?
– Sao?
– Vì chị là người yêu của em.. em yêu chị!!
Mình buông ra một câu sến còn hơn cải lương, cúi xuống hôn vào trán chị..
Chị nhắm mắt đón nhận nụ hôn của mình.
– T nè..
– Hả?
– Yêu chị hoài nhen!
Mặt chị lại đỏ lên, lỏn lẻn nói thật khẽ.
– Đương nhiên rồi. Em sẽ ở bên chị suốt đời, tin em đi.
– Ừm, T mà bỏ chị… chắc chị chết quá!
Mình đưa tay vén tóc chị, mân mê..
– Chỉ sợ sau này khó khăn, chị bỏ em mà đi thôi. Sẽ không có chuyện em bỏ chị đâu, em thề đó..
– Không đâu. Khó khăn mấy chị cũng sẽ cố gắng, chỉ cần có T ở bên cạnh, chị an tâm lắm!
– Ừm.. mình cùng cố gắng hén! Em muốn sau này có thật nhiều con với chị..
– T này… nói chuyện kì quá..!!!
Miệng nói thế thôi, tay chị ngược lại càng lúc càng siết chặt lấy mình, muốn ná thở. Mình nâng mặt chị lên, đặt vào môi chị một nụ hôn nồng nàn thật lâu…thật lâu…
– T nè..
Chị lại tiếp tục thỏ thẻ. Mỗi lần nghe “T nè” mình bắt đầu thấy sờ sợ.. hai từ này đại diện cho một vấn đề mới vừa được chị nghĩ ra..
– Chuyện hôm qua đó…
Chị ngập ngừng. Đúng là con gái, lúc nào cũng giáo đầu lâu vãi.
– Hôm qua sao nè?
Mình hỏi.
– Mốt T đừng làm vậy nữa nghen..
– Làm vậy là làm gì?
– T biết chị muốn nói gì mà, đừng giả bộ..
– Không biết thiệt. Hôm qua có nhiều chuyện quá, làm sao em biết chị muốn nói đến cái gì nè?
– Hix… T biết mà. Cố tình chọc chị nữa..
Miệng chị méo xệch, nhìn đáng thương còn hơn chúa chổm vừa đánh hụt con lô. Mình tội quá, đành gật gù “thấu hiểu”.
– Em biết rồi. Sao nè?
– Biết gì mới được..
– Thì biết chuyện chị muốn nói là chuyện gì.
– Nói thử coi.
– Chuyện…em âu yếm chị phải hem? Hè hè..
– Hứ, dê thì có..
– Được sự cho phép của chủ nhân đàng hoàng à nha, không có dê à..
– Hứ.. ép người ta thì có..
Đôi môi đỏ tươi của chị trề ra cả thước, nhìn ngứa mắt quá, mình cúi xuống ngậm luôn, làm chị lật đật thụt môi vào.
– Đang nói chuyện đàng hoàng, không có giỡn..
Chị đấm vào ngực mình.
– Ờ, chị nói đi, 1080 nghe.
– Mốt T không được làm vậy nữa nhen.
– Ax, sao vậy?
– Chị không thích vậy..