Viễn cảnh hôn chị đang vô cùng tươi sáng trước mắt. Tiến lên, toàn thắng ắt về ta.
Cơ mà từ ván thứ ba trở đi, bài bỗng dưng xấu vãi các thím ợ, chị thì hàng họ vô liên tục, chặt heo mình tối tăm mặt mày, mới 10 điểm đó mà thoáng chốc bị trừ về 0 luôn.
Chị hí hửng chạy xuống bếp, lựa cái chảo to nhất, đít chảo đen nhất. Mình nhớ không lầm thì cái chảo này hôm đám giỗ bà nội mới đem ra nấu, chứ nhà mình bình thường toàn xài chảo không dính, chả có bao nhiêu lọ nghẹ, cũng vì tin vào điều này nên mình mới đề nghị cho chị quẹt lọ. Giờ chả biết chị lục lọi đâu ra cái chảo khủng bố này, nhìn mà xây xẩm mày mặt. Phen này bỏ mợ rồi.
Chị vô cùng hào hứng với công trình tô vẽ lên mặt mình. Công đoạn chuẩn bị làm họa sĩ của chị khá lâu, ngón tay nhỏ nhắn, thon thả trắng nõn của chị quẹt thật mạnh, thật lâu vào đít chảo, cho đến khi cả lóng tay chuyển sang màu đen thùi lùi, chị mới hài lòng. Môi chị bặm lại, hai mắt nai mở to, chăm chú nhìn gương mặt mình như để tìm nguồn cảm hứng sáng tác, sau đó chị vẽ cho mình một chòm râu dê. Vẽ xong, chị tất tả chạy lấy cái gương, đem lại cho mình xem tác phẩm vừa mới ra lò của chị. Ôi, đẹp vãi lúa…
Tài nghệ bài bạc của mình cũng không khá khẩm gì, trước giờ đánh với đám bạn toàn bị thua cháy túi. Nhưng nghĩ chẳng lẽ lại thua một con bạc mới “nhập môn” như chị, thật vớ vẩn! Ấy thế mà thua thật rồi các thím ợ, bài mình hôm nay đen kinh dị, bài chị thì đỏ khỏi nói, 10 ván hết 9 ván có hàng chặt heo. Thêm nữa, đúng là chị có khiếu thật, càng chơi chị càng lên tay, còn biết cả hù dọa cho mình không dám ra heo để rồi bị úng…
Kết quả cuối cùng, 18/41 nghiêng về đội bạn. Mình giơ cờ trắng với cái mặt đen sì toàn lọ nghẹ, đen còn hơn Bao Công.
Nhưng mình éo chịu thua, “thắng không kiêu, bại không nản”, cha ông ta nói có bao giờ sai. “Thua keo này ta bày keo khác”, đã lỡ hy sinh nhan sắc, giờ có bị quẹt thêm nữa cũng chả sao. Cùi rồi, éo sợ lở nữa, nhất định phải hôn chị cho bằng được, vậy mới an ủi được phần nào sự tủi nhục. Mình rủ chị chơi tiếp, và tất nhiên là chị hào hứng gật đầu. Cuộc chiến lại tiếp tục tập 2.
Kết quả cuối cùng, 16/41 phần thắng lại tiếp tục nghiêng về đội bạn. Đệt mợ, thề éo chơi bài nữa, đen vãi…(thôi chửi trong bụng vậy, mod cho ra đảo thì mệt).
Tiếng cười của chị lúc thường sao êm tai, đáng yêu vãi đ*í, giờ tự dưng trở thành nỗi ám ảnh của mình. Cứ mỗi lần chị tô vẽ một nhát lên mặt mình, chị lại đính kèm theo nụ cười đáng yêu đó “hi hi”…”hi hi”… nghe mà sôi gan.
9h hơn, cuộc chiến kết thúc. Mình thất thểu vác cái mặt ông táo với đủ hình thù quái dị trên đó đi vô toilet, chà chà rửa rửa cả hơn nửa tiếng mà vẫn chưa sạch được. Lọ nghẹ này nó có cả mỡ hay sao ấy, bám dai thôi rồi. Rửa bằng sữa rửa mặt với chơi luôn cả xà bông cục mà vẫn không hết hẳn. Đến mức ba mẹ về, ngó mình liền hỏi bộ mình bị té vào bếp lò à? Thốn vãi!
Tâm trạng chị ngược hẳn với mình, chị vui như tết. Trước khi chạy biến lên phòng ngủ còn ném lại một câu, nghe mà nổi cả da gà, teo cả tờ rym…
– Vui hén T! Mai chơi tiếp hén.
Đang nằm mơ thấy được nắm tay chị, hai người cùng đi dạo trên một cánh đồng xanh mướt đầy hoa thơm cỏ lạ, chim chóc ếch nhái bay loạn khắp nơi… chợt một tia sét giáng ngay đầu làm mình cháy đen thui, hoảng quá giật mình tỉnh dậy. Ngó đt, mới 7h sáng, còn sớm chán, sau một giây suy nghĩ mình quyết định ngủ tiếp… cơ mà chợt nhớ ra, hôm nay chị cũng được nghỉ ở nhà thì phải, thôi nướng thêm tí nữa rồi dậy chơi với chị..
Bỗng nhiên nghe tiếng chị chào ba mẹ mình, rồi có tiếng máy xe của chị nổ vang. Chị đi đâu thế nhỉ? Mình hoảng hồn, vội tung chăn, ba chân bốn cẳng vọt ra ban công ngó xuống, thấy chị sắp chạy đi liền la lớn:
– Chịiii… đi đâu vậy?
Chị xoay đầu lại nhìn lên, cười với mình.
– T dậy sớm vậy? Chị về quê thăm nhà…
Ờ nhỉ, hôm nay 2/9 mà. Mình thầm nghĩ.
– Chờ em đi với!
– Hả? T vậy sao đi được? Ở nhà đi, chiều chị lên rồi.
– Thôi..
Mình lao xuống lầu, chạy ra sân kéo xe chị.
– Chờ em tí đi. Em súc miệng rồi đi với chị.
– Tay chân T vậy sao đi được? Nhà chị cũng xa chứ không gần đâu..
– Thì chị chở, em ngồi sau, có gì đâu he he.
– Mà biết dì dượng có cho T đi không đó?
– Cho mà. Chị vô nhà ngồi chờ em tí đi.
Mình nắm tay chị kéo vô nhà, bắt ngồi xuống salon, xong rồi chạy đi súc miệng thay đồ. Ba mẹ mình thì dễ rồi, nói một tiếng là xong, chỉ dặn mình cẩn thận vết thương thôi.
10p sau mình đã chễm chệ ngồi trên xe, ngay sau lưng chị, lên đường về miền quê đã xa cách quá lâu, chẳng nhớ là bao năm rồi nữa…
Sáng sớm nên không khí rất trong lành, mát mẻ. Hai bên đường nhà dân lưa thưa, còn lại là những mảnh ruộng xanh mướt trải dài xa tít tắp gió thổi lồng lộng, nhìn mà thích mắt. Quê chị không xa cũng chẳng quá gần, cách nhà mình tầm hơn 20km, chị lại chạy khá chậm và cẩn thận. Theo mình tự sướng thì chắc chị lo cho “anh thương binh” ngồi sau lưng nên mới chạy chậm thế, tại vì đường về quê do xa khu trung tâm, ít được quan tâm trải nhựa làm lại nên đã xuống cấp rồi, chạy xe hơi dằn xóc.
– Đường dằn quá, T có bị động vết thương nghe đau không?
Chị hỏi.
– Không, sắp lành rồi mà đau gì nữa. Chị cứ chạy nhanh đi!
Mình đáp, hai mắt vẫn không ngừng nhìn hai bên đường, cảnh vật lạ lẫm mang đậm nét đồng quê hoang sơ tịch liêu, nhìn thích hơn thành thị toàn những tòa nhà cao tầng và xe cộ chen chúc.
Chị nhìn qua gương chiếu hậu thấy vậy thì cười khúc khích.
– Làm gì nhìn dữ vậy? Thích lắm hả?
– Ừm, ở đây yên bình ghê, không ồn ào như ở Thị Xã.
– Vậy T thích sống ở đây hay Thị Xã?
– Tất nhiên là Thị Xã rồi, he he… ở đây yên tĩnh nhưng hơi buồn!
– Ừm, buổi tối buồn thiu à! T ở đây không chịu được đâu.
– Vậy còn chị? Thích sống ở đâu hơn?
Mình hỏi lại.
– Chị thích ở quê hơn.
– Sao vậy?
– Chị quê mùa quen rồi, lên trên chỗ T ồn ào náo nhiệt, chị không quen lắm… thấy cuộc sống trên đó vội vã quá…
– Ừ, thành thị là vậy mà.
Tâm trạng của chị khi lên trên mình sống, cũng giống hệt lúc mình bước chân xuống SG học đại học vậy. Ồn ào, náo nhiệt, vội vã… cách sống đó cuốn mình theo, rồi đánh mất bản thân khi nào chẳng biết, không thể dừng lại được. May mà ba mẹ phát hiện ra, kịp thời kéo mình về nhà, nếu không chẳng biết bây giờ mình thế nào rồi..