– Cảm ơn hồi nãy rồi. Mà bữa nay tự nhiên…có bất ngờ, không phải…
– Ừ, ừ. Em biết rồi mà. Chị không cần phải giải thích đâu. Chị mà là con gái hư thì trên đời này làm gì còn nhỏ nào ngoan nữa.
– Hi hi, thôi đi ông tướng. Miệng ngọt quá hén, chị nghe còn thích huống chi mấy nhỏ khác.
Nghe mình rót mật vào tai, chị cười tít mắt.
– Xì..mấy nhỏ khác lết theo em thì có. Không có cửa nịnh nó đâu.
– Gì? Vậy nãy giờ là nịnh chị đó hả?
– Ax, không phải. Nãy giờ em nói thiệt.
– Hứ…
Ngồi một chút, thấy chị sắp rửa chén xong. Mình dụ khị:
– Chị..
– Hả?
– Đi công viên chơi không?
– Thôi, T vậy sao đi được.
– Có gì mà không được, em bị tay chứ có bị chân đâu.
– Mà ra công viên chi nè?
– Hóng mát. Tối ngoài đó mát lắm, gió thổi hiu hiu, em với chị đi lòng vòng chơi.
Mình vẽ ra viễn cảnh lãng mạn ngoài công viên cho chị mê.
Chị ngần ngừ một lúc rồi nói:
– Chị sợ dì dượng la..
– Không có đâu. Em khỏe rồi mà la gì không biết.
– Ừm, T lên xin dì đi. Dì cho thì đi.
Chỉ chờ có thế, mình chạy lên nói với mẹ một tiếng là xong. Sau đó lên phòng thay đồ rồi ngồi chờ chị.
Gần nửa tiếng sau mới thấy chị xuống. Tối nay chị mặc đồ khá đơn giản, quần jean lửng màu xanh bạc, kết hợp với áo thun hồng có in 2 con mèo rất dễ thương ngay trước ngực. Chị cài băng đô xanh, mái tóc đen nhánh xõa dài theo tấm lưng thon. Chị xinh quá!
Mình cùng chị thả bộ tà tà ra công viên. Nhà mình cách công viên trung tâm của tỉnh chỉ vài trăm mét, bước vài bước là tới.
Cả tuần rồi mới được ra khỏi nhà, mình vui không phải nói. Có thế này mới thấy tội cho những người bị đi tù, suốt ngày giam mình trong 4 bức tường, tự do thật xa xỉ… Mình cố hít lấy hít để không khí trong lành, tận hưởng cảm giác hòa mình vào thiên nhiên. Nhưng lâu lâu vẫn không quên ngó trước ngó sau, phòng khi thằng cờ hó nào xách dao nhào tới còn thấy mà chạy cho lẹ.
Tối công viên khá đông, một số ông bà già đi tới lui tập thể dục, ghế đá trong công viên đều đã có chủ, toàn mấy cặp choai choai ngồi ôm ấp hôn hít nhau, làm mình phát thèm.
Tìm không ra chỗ ngồi, mình và chị đi vòng quanh công viên theo mấy bà cụ, coi như sẵn tiện tập thể dục một hôm. Bọn trẻ bây giờ ghê thật, ngồi ôm hôn nhau khí thế, chẳng chút ngại ngùng, ghế đá lại xếp dọc theo con đường. Mình và chị đi ngang mà bọn nó vẫn tỉnh như ruồi, âu yếm hệt trong phim. Đứa con gái còn ngồi lên đùi thằng con trai mới vãi, mình nghe lén được bọn nó xưng hô là “chồng vợ”, ôi vãi lúa…
– Mình về thôi T..
Chị đột nhiên nói nhỏ.
– Sao vậy? Vừa mới ra mà…
– Ừ, ở đây kì quá!
À, à, hiểu rồi. Nhìn mặt chị hơi đỏ lên, mình liền hiểu ra vấn đề. Chắc chị ngại khi nhìn mấy cặp trẻ ranh đóng phim. Lúc trước mình vẫn hay chở gái ra đây tâm sự, hôm nào rảnh cũng thường cùng Thanh sida lượn vào đây vài vòng, dòm ngó mấy cặp hôn hít nhau đỡ buồn, hưởng ké niềm sung sướng. Cơ mà lúc đó thấy bình thường, giờ tự dưng nhìn bọn nó chướng mắt vãi đ*í.
– Kệ tụi nó đi, công viên trên đây chỗ nào cũng vậy hết à! Từ từ chị sẽ quen thôi, có gì mà ngại.
Mình trấn an chị.
– Trời, chỗ nào cũng vậy hả? Gì ghê vậy?
– Ừ, hiện đại nó vậy. He he..
– Thấy ghê! Bất lịch sự thì có…
Hai người vừa đi vừa nói, thả bộ mấy vòng công viên. Mình nhường chị đi phía trong, hy sinh đi phía ngoài gần mấy cái ghế đá cho chị đỡ ngại, sẵn tiện “xem phim” luôn . Thỉnh thoảng lại có thằng, tay đang ôm ghệ hôn hít mà mắt cứ liếc liếc nhìn chị chằm chằm làm chị sợ, phải nép vào người mình. Bực quá, mình quay lại trợn mắt nhìn nó, chắc mặt mình có chất du côn + tay băng trắng xóa, đầu cạo một bên để may chỗ tét, nên thằng nào thấy mình nhìn cũng lật đật quay đi nơi khác.
Đang chém gió chị tơi bời thì trời bỗng đổ mưa ào ào, mình vội kéo chị vào cái nhà hình nấm ngồi trú mưa (công viên nào mình thấy cũng có mấy cái nhà này, chả biết gọi là gì).
Lúc đầu mình và chị ngồi theo mấy băng đá xây trong nhà, nhưng một lúc sau mưa to quá, gió thổi ào ào tạt nước vào tận bên trong, sợ chị ướt mình ngồi dang rộng hai chân ra, bảo chị ngồi vào trong, mình xoay lưng ra che cho chị, lạnh vãi…
Chị không chịu, chắc ngại. Nhưng mình kêu mãi, có lẽ chị cũng lạnh quá nên đành làm theo lời mình.
Tư thế ngồi này hơi mập mờ các thím ợ, chị dù cố nhích xa mình có thể, nhưng hai chân mình dang rộng mỏi quá nên dần dần kẹp sát lại. Máu bắt đầu dồn xuống dưới, dù mình cố không nghĩ gì sâu xa, nhưng do va chạm, có một loài động vật không chân cực kỳ xấu xa bắt đầu thức giấc.
Hai tay mình gần như ôm hông chị, mũi mình chạm sát gáy chị. Tóc chị mát lạnh và thơm ơi là thơm, mình hít nhè nhẹ…
– Tóc chị thơm quá! Mới gội lúc chiều hả?
Nhận thấy không khí có phần căng thẳng, mình cố gợi chuyện.
– Ừm…
Chị gật nhẹ đầu, mái tóc lại được dịp cọ xát vào mũi mình, thơm tận óc.
Im lặng một lúc khá lâu…
Chị chợt nói:
– T lạnh không? Để chị qua bên kia ngồi cho T xích vô..
Chị vừa nói vừa nhích người, muốn đứng lên.
Mình vội đưa tay giữ chị lại.
– Không. Nãy giờ đi bộ nóng nực quá, giờ ngồi ngoài này mưa tạt cho mát!
– Phải không đó? Sao mặt T tái mét rồi kìa..
Chị xoay lại nhìn mình, do hoàn cảnh lúc này hai người ngồi sát nhau, nên khi chị quay đầu lại, môi chị suýt chạm vào môi mình. Chị hoảng hồn, lật đật quay ra trước, không nói gì thêm nữa.
Lúc này, máu liều của mình chợt nổi lên. Chép miệng nói:
– Cũng hơi lạnh, mà không lẽ em để mưa tạt ướt chị…
– Thì để chị ngồi qua bên kia, T xích vô tí..
– Cũng vậy à, xích vô mưa vẫn tạt thôi.
– Chứ biết sao giờ?
– Chị sưởi ấm cho em đi..
Mình bắt đầu lên cơn.
– Sưởi ấm sao? Chị đâu biết đâu…
Chị chưa nói dứt câu, mình đánh liều vòng hai tay ôm chặt lấy chị…
– Á…T làm gì vậy?
Chị giật mình kêu khẽ, vùng đứng lên, kéo tay mình ra.
Nhưng mình sức trâu có thừa, chị thì yếu như sên, tay mình vẫn ôm chặt chị, kéo chị ngồi xuống.
– T buông chị ra đi. Ta thấy kì lắm!
Chị vẫn cố đấy tay mình ra, mắt chị ngó wa ngó lại như sợ ai nhìn thấy.
Mưa to, cây cối ngả nghiêng, công viên vắng như chùa bà Đanh.
– Có ai đâu, ta về hết rồi. Em lạnh quá! Cho em ôm chị một lát thôi…
Mình nói khẽ, người giả vờ run lên cho chị tin là mình đang rất lạnh.
Chị chợt ngồi yên, không đẩy mình ra nữa. Người chị run rẩy nhè nhẹ, chẳng biết vì lạnh hay vì bị mình ôm…
Tay mình xiết thật chặt, như muốn nghiền nát thân hình mỏng manh của chị ra, kéo sát chị vào ngực mình. Mặt mình nghiêng hẳn sang một bên, áp nhẹ vào tai chị. Thật chẳng biết diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào, chỉ biết rất rất hạnh phúc… Mưa vẫn quất từng nhịp điên cuồng hung bạo trên lưng mình, nhưng dường như mình bị tê liệt rồi, chẳng còn cảm giác được gì nữa…như có như không… Mọi thứ đều tan biến… Thế giới lúc này chỉ còn lại mình và chị…không gian và thời gian chợt lắng đọng…