Hôm nay, Thanh sida chả có tin tức gì mới. 2h trưa nắng đổ lửa, nó phóng lại nhà mình bấm chuông inh ỏi. Mình ra mở cửa, thấy nó cầm theo cái usb thì giật mình, cứ tưởng có thông tin mật gì trong đó, kiểu điệp viên 007 hay interpol share hồ sơ mật truy lùng tội phạm chứ. Ai dè nó ngứa nghề nên vác usb lại xin mình chép hộ vài “phim hành động” mà mình dày công sưu tầm bên Liên Xô hằng đêm.
Mình hào phóng chép ngay cho nó đầy usb cộng thêm một đống virus trong đó. Thanh sida ra về trong niềm hân hoan sắp được thưởng thức một bữa tiệc qwerty sung sướng nhưng phá sức.
Nó về rồi, mình nằm xem phim một lúc rồi lăn ra ngủ tiếp. Đến chiều đang nằm nướng thì nghe tiếng xe chị về, sau đó có tiếng bước chân của chị đi lên lầu. Mình nằm hi hí mắt, giả vờ ngủ, chờ đợi chị vào phòng thăm mình như mọi hôm. Nhưng chờ mãi chẳng thấy chị vào, một lúc sau nghe tiếng chân đi xuống cầu thang. Chắc chị vẫn còn giận mình vì chuyện “phạm thượng” hôm qua..
Mình cũng thấy hơi ngại nên chẳng dám ra. Cứ nằm trong phòng đến tối, ba mẹ gọi ăn cơm mới lò mò lết xuống. Cả bữa cơm, mọi người vẫn nói chuyện bình thường, chị vui vẻ trò chuyện với ba mẹ. Nhưng tuyệt nhiên không hề ngó ngàng gì đến mình, cứ như mình là không khí vậy.
Có ba mẹ ở đó, mình cũng chẳng dám nói gì với chị. Ăn xong mình đi lên lầu, ra ban công ngồi chờ… chị lên (thương binh không dọn dẹp được, có mẹ phụ chị rồi).
Mình nghĩ chị giận thì giận, nhưng dọn dẹp xong cũng phải lên lầu thôi, phòng chị ở trên này cơ mà, còn chạy đi đâu được nữa. Thế là cứ ngồi hát lảm nhảm, nhưng làm xong cái liveshow kéo dài gần tiếng đồng hồ, khan cả giọng vẫn chẳng thấy chị lên, chịu không được, mình đi nhẹ lại cầu thang ngó xuống thì thấy chị đang ngồi xem tv với ba mẹ. Lần này chị bỏ rơi mình thật rồi, từ lúc lên nhà mình ở đến giờ có khi nào chị xem tv với ba mẹ mình đâu.
Có ba mẹ ngồi đó, không thể xuống kêu chị được, mình ngồi ngay cầu thang huýt sáo để chị nghe thấy. Nhà mình âm thanh rất vang, huýt sáo lớn vãi ra, đến mức ba mẹ mình đều ngó lên hỏi mình làm gì đấy, còn chị vẫn tỉnh bơ xem tv như chẳng nghe thấy gì.
Đang loay hoay không biết làm sao gọi chị lên, mình chợt thấy kế bên chị có để cái đt. À, chị có cầm theo đt bên người, mình mừng húm chạy ngay vào phòng, lấy đt gọi cho chị. Chuông reo… chị cầm lên xem rồi bấm từ chối cuộc gọi, mình gọi tiếp, chị lại tắt. 3, 4 lần như thế, chị chỉnh chế độ yên lặng luôn.
Chẳng biết sao, mình chán quá đi vô phòng nằm. Được một lúc chợt nghe tiếng chân lên cầu thang, chắc là chị lên. Mình mừng quắn đít vội chạy ra, nhưng chưa kịp kêu thì chị đã vô phòng đóng cửa lại.
Mình mở cửa phòng chị ra nhưng không được, khóa trái rồi. Thế là gõ cửa:
“cốc…cốc”…
– Chị làm gì vậy?
Không nghe chị trả lời, mình gõ tiếp.
– Chị ra đây em nói này nghe nè, vui lắm!
Vẫn im lặng…
Hết cách, mình cũng không dám kêu lớn, sợ ba mẹ dưới nhà nghe được, đành ra ghế đá ở ban công, ngồi nt cho chị.
“Chị… giận em hả?”
Chờ 5p không thấy chị reply, mình bom tiếp tn thứ 2.
“E xl… Ra đây chơi đi, mát lắm nè! Đừng giận em nữa, có gì thì ra đây nói đi”
Vẫn không có chút động tĩnh, lần này mình bị bơ thiệt cmnr..
Suy nghĩ một hồi, mình lại nhắn thêm 1 tn, đành chơi “khổ nhục kế” vậy.
“Chiều giờ em sốt lại rồi, chắc tại trời nóng, thời tiết thất thường quá. Chờ chị về để nói chuyện cho đỡ mệt, mà giờ chị không thèm đếm xỉa gì tới em hết. Buồn quá!”
Lại tiếp tục chờ đợi… khi mình đã không còn chút hi vọng nào thì đt reo lên, aaa có một tn tới, mình thề chưa bao giờ nghe nhạc chuông tn hay hơn hôm nay
“Ngủ chưa ku? Phim xem đã vãi, mai tao qua chép nữa nhen kekeke…”
Cái đệt, không phải tn của chị mà là của thằng Thanh sida, làm mừng hụt..
“Biến mợ m đê, tao đang bực, cấm làm phiền.”
“Bực gì vậy ku? Mai tao qua đó, coi chuẩn bị sẵn vài em vip nhen.”
Mình chả thèm trả lời, ngồi tự kỷ, vài phút sau lại thêm 1 tn tới nữa. Đang lầm bầm trong bụng chửi thằng Thanh sida vì cái tội làm phiền giây phút tự kỷ thiêng liêng của mình, chợt nhìn vào tn, mình mừng mún té ghế.
“T không giữ lời hứa. Chị không muốn nói chuyện với T nữa đâu. Lấy thuốc uống đi.”
Tốt rồi! Chị giận gì cũng được, miễn chịu nói chuyện với mình thì đều có thể giải quyết. Mình sợ nhất là chiến tranh lạnh, không nói lời nào như nãy giờ, mệt đầu lắm.
Mình: “E xl! Tại… em cũng không biết sao tự nhiên em làm vậy nữa…dù gì cũng lỡ rồi. Hay em đền cho chị hén?”
Chị: “Đền gì?”
Mình: “Hôm qua em hôn chị 3 cái thì giờ cho chị hôn lại em 30 cái. Trả gấp 10 luôn á, đền vậy được chưa?”
Chị: “Hứ… khôn quá hén! Chị giận T thiệt đó, không giỡn đâu nhen.”
Mình: “Em có giỡn đâu nè, nói thiệt mừ! Chị không chịu hả?”
Chị: “Không. Thôi chị ngủ đây, T ngủ ngon! Nhớ uống thuốc…”
Đang giận mà còn không quên nhắc mình uống thuốc, yêu thế chứ..
Mình: “He he em giỡn mà! Chị đừng giận nữa nhen… giờ em phải làm sao để chị không giận nữa..”
Chị: “Làm sao thì T tự hiểu..”
Mình: “Ax..em biết làm gì nữa đâu. Xl chị từ chiều đến giờ rồi…hix…giờ chị muốn em làm gì cũng được hết á. Miễn chị không giận em nữa!”
Chị: “Thiệt hông đó? Chị muốn gì cũng làm phải không?”
Mình: “Thiệt. Vì chị, chuyện gì em cũng làm, dù có lên núi đao, xuống biển lửa em cũng sẵn sàng hi sinh”
Câu này mình thuổng trong mấy phim kiếm hiệp, bọn khựa chém gió vãi cả lúa. Bắt chước nói cho chị vui thế thôi, thật ra mình lo bỏ mợ. Lỡ chị kêu “tự cung” chắc tàn đời trai..
Chị: “Thôi, xạo quá. Chị không cần T leo núi xuống biển gì hết đó. Chỉ cần T hứa mốt không được phép hôn chị nữa thôi.”
Mình: “Ax…yêu cầu gì mà ác quá vậy? Không cho hôn chị thì em hôn ai..hix..đổi yêu cầu khác điiiii..”
Chị: “Không được. T muốn hôn thì hôn bé Titi đi he he..”
Đệt, bé Titi là con chó bắc kinh nhà mình nuôi các thím ợ.
Mình: “Thôi…đổi yêu cầu khác đi hén! Trừ cái này ra, gì em cũng làm hết. Nhen chị!”
Chị: “Tùy T. T không chịu thì thôi, chị không nói chuyện với T nữa.”
Mình: “Hix…được rồi, ok ok em đồng ý. Hài lòng chưa? Chị ra đây chơi với em đi, trăng sáng lắm!”
Chị: “Thôi gần 10h rồi, chị ngủ mai đi làm sớm nữa. T uống thuốc rồi cũng ngủ sớm đi nha! T ngủ ngon!”
Mình: “Chị chưa hôn em đó.”
Chị: “Chưa chịu chừa nữa hả?”
Mình: “Em hứa không hôn chị nữa. Nhưng chị vẫn phải hôn em chứ, bữa nói rồi mà!”