– Vậy…ăn chè hén?
– Thôi, sợ mập lắm!
– Chời ơi, chị ốm vậy mà sợ mập gì. Phải ăn nhiều mới có sức mà… xem phim với em chứ
Chị lại nhéo mình:
– Nói bậy bạ gì nữa đó? Xem phim cần gì có sức? Chị không ăn chè đâu.
Mình vò đầu bứt tai:
– Vậy chị muốn đi đâu nè? Em hết biết rồi. À, hay đi uống nước sâm ăn bánh tráng muối được hem?
– Hông, đi karaoke hén T?
Chài, thích đi ca thì nói đại từ đầu đi, bày đặt lòng vòng mệt óc vãi. Gì chứ ca là nghề của mình, hát không hay nhưng cũng đủ để tán gái, để vô chơi bài “khó” – Nam Cường cho chị nghe
Thế là mình với chị karaoke thẳng tiến cùng giấc mộng ca sĩ. Mình hay được đám bạn tôn xưng là “nam dành ca” của nhóm, vào karaoke là tra tấn tụi nó suốt, thằng nào ngủ lôi đầu dậy bắt nghe tiếp. Giờ mới phát hiện, chị hát rất hay nha các thím, nhất là mấy bài mang âm hưởng dân ca của Cẩm Ly. Giọng chị êm ái, nhẹ nhàng và rất ngọt ngào, mình ngồi nghe mê say. Lần đầu tiên đi karaoke mà mình chỉ đóng vai trò khán giả trung thành, không làm “nam dành ca”.
Chị bắt mình hát cho chị nghe, đang lớ ngớ chưa biết chọn bài gì thì chị rủ song ca, mình mơ còn không được, tất nhiên là đồng ý ngay.
– Hát bài này được không T?
Chị chỉ bài “chim trắng mồ côi”, hỏi mình.
– Bài này của Đan Trường Cẩm Ly hả? Được, bài này em biết.
Mình bấm bài hát. Gì chứ có liên quan đến “chim” thì “chim trắng” hay “chim đen” mình thích tất
“Ơi…ơi lý nàng ơi…ớ…ớ…Ơi lý nàng ơi anh thương mà anh đợi…ới…ới…”
Sau đó là giây phút “nam dành ca” cất giọng hát bom tấn làm rung chuyển căn phòng. Chị hát mà cứ nhìn mình cười, tình tứ vãi…
– T hát hay quá ta! Vậy mà giấu hén, nào giờ không hát chị nghe…
– Ca sĩ mà, muốn nghe phải trả tiền, ai cho chị nghe chùa hè hè..
– Xí, gớm…!
Chị trề môi, sau đó tiếp tục làm Cẩm Ly. Mình lại sắm vai Đan Truồng
Đang vui vẻ với chị, mình chợt thấy có bóng người thấp thoáng ngay cửa, sau đó mở cửa bước vào. Là thằng Quang các thím ợ, làm mình đơ một lúc, éo hiểu sao nó cứ theo ám mình vậy không biết? Đi đâu cũng gặp nó, đệch mợ thiệt…
Nó tỉnh bơ bước lại ngồi bên trái chị (mình ngồi bên phải). Chị cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của nó nên không hát nữa.
– Anh đâu đây vậy?
Chị hỏi.
Nó nhìn chị cười tươi, phải công nhận thằng này đẹp trai các thím ợ
– Anh ca với mấy đứa bạn ở phòng kế bên, đi ngang thấy em nên vô. Sao vậy? Đuổi anh hả?
– Đâu có, tại em hơi bất ngờ. Anh ngồi chơi đi…
– Hồi chiều anh mời em tối nay đi chơi, nói bận mà giờ đi ca được, ngộ há!
– Chiều em hơi mệt, về nghỉ chút cũng đỡ rồi. T rủ đi ca nên…
Trước mặt nó, chị trở nên lúng túng bối rối một cách lạ lùng. Như sự rụt rè của mình khi đối diện với chị vậy, thấy mà buồn…haizzz…
– Anh đùa thôi.
Nó cười (đm cười suốt, ỷ đẹp trai hả mậy ==’), sau đó chọn một bài hát, “con đường mưa” của anh Cao Thái Gay.
Nó hát hay lắm các thím à, hay gấp 100 lần giọng hát bom tấn của “nam dành ca” Chị ngồi nghe say mê, mình dù không muốn nhưng vẫn phải nghe.
Hát xong nó nói nhỏ vào tai chị gì đó, rồi đi ra, ngang qua mình nó nhìn mình cười đểu. Ứa gan thật, nhưng mình ráng nhịn. Một là đánh không lại nó, hai là trước mặt chị, mình như vậy chỉ trúng kế nó, khiến chị nghĩ xấu về mình thôi.
Nó đi rồi, mình và chị hát thêm tí nữa rồi về sớm. Đang vui bao nhiêu, bị thằng cờ hó đó vào phá đám làm mình mất hứng quá. Lần này về phải gấp rút đẩy nhanh tiến độ, vạch mặt nó cho chị thấy, bực lắm rồi.
Tính tiền hết gần 300k, 2 chai nước ngọt, một đĩa trái cây + một đĩa rau câu + hơn một giờ ca. Tính luôn tiền ăn độ bida lúc chiều, vẫn còn lỗ 100k, mai chắc phải gài kèo bọn nó gỡ gạc lại
Chạy xe về mà thấy lòng ấm ức, suốt đường đi mình im lặng không nói gì.
– Chị xin lỗi…
Chị đột nhiên nói, phá tan không khí yên lặng.
– Không phải lỗi của chị, có gì mà xin với cho.
Mình nói.
– Không biết nữa. Tại chị thấy T không vui…
– Không có gì đâu. Thấy mặt nó em bực thôi, chút hết à.
– Ừm…
Lại im lặng. Mình cũng thấy mình hơi vô lý, nhưng thấy thằng cờ hó đó mình không chịu được.
– Nay đi chơi chị thấy vui không?
– Vui lắm..!!
– Gặp nó nên vui chứ gì?
Mình quay lại liếc chị, giả vờ làm mặt ngầu.
Chị vội lắc đầu:
– Không phải..
– Chứ sao?
– Đi ca với T chị vui. Được chưa?
Chị lại nhéo mình, sướng tập 2. Hình như mình bị SM cmnr, nhéo không thấy đau, chỉ thấy sướng là sao nhỉ
Về nhà, mình than đói bụng. Chị nấu cho mình tô mì, sau đó lên phòng ngủ. Ăn xong leo lên máy review cho các thím ngay đây. Vừa đt cho thằng bạn hỏi nó máy ghi âm gửi chưa sao vẫn không nhận được? Nó nói gửi 2 hôm rồi, mai mình sẽ lên bưu điện hỏi xem sao.
Trước khi review nhật ký ngày hôm nay, mình xin được thay mặt các cấp lãnh đạo chân thành cảm tạ một số thím đã inbox những lời động viên, tư vấn, hiến kế quyết liệt mỗi ngày cho mình. Mỗi khi vào voz xem từng lá thư, từng cmt của các thím, mình bồi hồi không thể tả, lệ nóng rơi đầy mặt, ướt cả phím, phải lau đi lau lại mấy lần mới type được .
Lúc nào cũng được các thím kề vai sát cánh ủng hộ thế này, mình quyết tâm sẽ chiếm lấy tình cảm của chị cho bằng được, để có những dòng nhật ký chân thực nhất, sinh động nhất gửi đến các thím. Chào thân ái và quyết thắng
Hôm nay trời nhiều mây, âm u từ sáng sớm cho đến gần 9h thì bắt đầu mưa, mưa rả rích, dai dẳng đến tận chiều mới tạnh. Không khí mát mẻ thật phù hợp cho một thằng mê ngủ như mình, quyết định nghỉ học hẳn một ngày, ở nhà nướng cho thỏa thích.
Mình định ngủ đến chiều, chờ chị về nấu cơm ăn luôn. Hôm nay ba mẹ đi thăm bà cô họ xa nằm viện ở SG, đến tối mới về, mình phải tự túc cơm nước, cơ mà lười quá nên tính thế.
Đang ngủ ngon thì chuông cửa reo inh ỏi, lồm cồm bò xuống. Bưu phẩm đến rồi các thím ợ, máy ghi âm nhỏ gọn như Usb vậy, giá hơn 1m, hơi xót tiền một tí. Nhưng mà tiền nào của đó, mình đã test thử, âm thanh rất rõ. Xem như bước 1 của kế hoạch hoàn toàn thuận lợi .
Nhìn đồng hồ, mới gần 11h, đói meo râu cố leo lên phòng ngủ tiếp. Nằm trằn trọc chưa được bao lâu thì có đt, là chị gọi.
– A…l…ô…
– Trời, T còn ngủ hả? Trốn học phải không?
– Ừm…he he. Trời mưa ngủ đã quá nên em ngủ quên luôn!
– Xí, làm biếng nói đại đi. T ăn gì chưa?
– Chưa, đang ngủ chị đt nè, đã kịp ăn gì đâu.
– T xuống nhà xem trong tủ lạnh còn gì ăn không?
Mình đi xuống, mở tủ lạnh lục lọi.