Ở kinh đô Thăng Long khi đó có viên quan bộ Lễ tên Trần Nhược Chân, làm quan đã hơn 20 năm nhưng vẫn chưa có con. Hai người lấy làm phiền muộn lắm. Năm Trần phu nhân 42 tuổi, bỗng bà mang thai, hết sức vui mừng vì sau bao nhiêu năm hy vọng, cuối cùng điều mong muốn nhất của mình đã đến, hai vợ chồng Nhược Chân đều thấp thỏm mong chờ đến ngày đứa con của họ ra đời.
Ngày mãn nguyệt khai hoa đã đến, Trần phu nhân sinh hạ một đứa con trai, hai vợ chồng mừng rỡ khôn cùng và bàn nhau đặt tên con là Trần Phi Long. Dường như ông trời đã cảm thương đến vợ chồng họ Trần nên một năm sau, Trần phu nhân lại mang thai và lần này là một đứa con gái, không thể diễn tả hết nỗi vui mừng của Nhược Chân, ông bà đặt tên cho đứa con gái này là Trần Tuyết Mai. Hai anh em Phi Long, Tuyết Mai đều lớn nhanh như thổi, ngoan ngoãn hết sức. Phi Long được cha gửi gắm cho những đồng liêu có tiếng tài giỏi trong triều để con trai mình được văn ôn võ luyện đối với những người tài. Tuyết Mai cũng được giáo dục kỹ lưỡng về thêu thùa, cầm kỳ thi họa. Hai anh em đều làm vừa lòng bố mẹ. Thấm thoắt 15 năm trôi qua.
Đêm nay trời sáng trăng, không khí khá oi bức nên Phi Long không ngủ được, chàng lững thững đi ra hoa viên hóng mát, ở đó đang có người. Nhìn kỹ thì ra đó là Tuyết Mai, em gái của chàng. Hai anh em đứng nói chuyện một lúc. Bỗng một cơn gió thoảng tới, trong cơn gió có một mùi hương gì rất lạ. Hai anh em đang kinh ngạc vì không hiểu mùi hương lạ này xuất hiện từ đâu thì bỗng thấy hoa mặt, quay cuồng đầu óc, chỉ một lát sau, cả hai người đã mê man ngã lăn xuống đất. Khung cảnh xung quanh vẫn vắng lặng, vẫn oi ả. Trong nhà trong, Trần Nhược Chân và vợ vẫn đang trò chuyện vui vẻ với vợ chồng người em trai của ông vừa từ quê lên chơi, dưới bếp, bọn gia nhân trai gái vẫn đang miệt mài với những công việc dọn dẹp, thêu thùa hàng ngày của bọn họ.
Tuyết Mai mơ màng … trong mắt nàng, anh Phi Long bỗng lớn hẳn lên, ra dáng một chàng trai cường tráng. Phi Long cũng nhìn em gái của mình, cô lớn vụt lên, ra dáng một thiếu nữ. Hai người đăm đăm nhìn nhau, trong tâm trí của họ dường như có một ngọn lửa, một sức mạnh nào đó đang điều khiển họ, buộc họ không tuân thủ theo suy nghĩ, hành động của chính mình. Phi Long dìu Tuyết Mai đến chiếc giường thất bảo đặt cạnh đó, hai người quấn chặt lấy nhau, bỡ ngỡ bởi những va chạm mới mẻ. Áo quần hai người dần dần rơi xuống, hai thân thể lõa lồ áp sát vào nhau, ngả xuống giường. Bộ ngực nở nang của Tuyết Mai áp vào đầu Phi Long, bàn tay chàng từ từ miết nhẹ trên da thịt mềm mại của em gái, vuốt ve mãi làn da trắng mịn mát mẻ. Cặp đùi thon thả của cô dính chặt vào bộ đùi nở nang, rắn chắc của anh. Mơ màng, cả hai cùng đi vào nhau, hòa nhập thân thể làm một, say sưa trong nỗi đam mê mới lạ và đầy thích thú này … Giây phút tuyệt diệu qua đi, cả hai nép sát thân thể vào nhau âu yếm sau những gì mà người kia dành cho mình. Bỗng căn phòng họ đang nằm như bị tách ra, cả hai sợ hãi khi thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên không, rồi hai người thấy mình được thả xuống một vùng đất lạ, xung quanh khá vắng vẻ, lác đác vài cây cỏ lạ, đáng chú ý là có một cây cổ thụ đứng sừng sững gần đó. Hai người ngỡ ngàng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, họ đi vòng quanh xem xét nhưng cũng không thấy gì lạ. Khi đến gần cây cổ thụ, họ nhận thấy trên đó có khắc chữ, hai người tò mò đến gần đọc xem trên đó ghi những gì …
Phi Long bừng tỉnh, chàng có cảm giác mình vừa trải qua một cơn mơ, chàng đưa mắt nhìn quanh, bỗng chàng kinh hoàng khi thấy Tuyết Mai đang nằm cạnh chàng, trên người không có một mảnh vải che, khi nhìn lại mình thì chàng cũng thấy mình đang lõa lồ. Quá sợ hãi trước cảnh tượng này, Phi Long run rẩy cả người, chàng định lay em gái dậy nhưng đúng lúc đó Tuyết Mai cũng hé mắt tỉnh dậy. Nàng cũng hốt hoảng không kém khi thấy mình cùng Phi Long trong tình trạng khỏa thân cạnh nhau, trên cặp đùi trắng ngần lồ lộ của nàng có một vết máu dài còn tươi. Cả hai người thẫn thờ nhìn nhau, không hiểu ra sao nữa. Định thần nhìn lại thì Phi Long thấy đây là căn nhà mát ở góc vườn nhà chàng, bình thường nó ít được sử dụng vì nằm ở góc khuất, không hiểu sao chàng cùng Tuyết Mai lại có thể đến đây và cùng trong tình trạng khó nói thế này. Quần áo hai người được xếp gọn ghẽ ở gần đó. Quang cảnh thật lạ lùng. Tuyết Mai ấp úng nói:
– Trong cơn mơ, em thấy anh … anh.. cùng em.
Phi Long cũng mệt mỏi đáp:
– Anh cũng nằm mơ em gái ạ, anh thấy chúng mình đã … gần gũi nhau trong mơ trên một chiếc giường thất bảo …
– Rồi sau đó em thấy chúng ta bị đem đến một vùng đất lạ.
– Và chúng ta đã đọc được một câu chuyện lạ trên thân cây đúng không ?
– Vâng, anh ơi, chẳng lẽ chuyện đó lại là … lại là … có thật với chúng ta ư ?
– Anh cũng không rõ em ạ, tại sao chúng ta lại như thế này. Anh nhớ em cùng anh đang nói chuyện ở hoa viên, rồi hình như chúng ta đã bị ngất đi, và bây giờ lại ở trong hoàn cảnh này.
– Anh ơi em sợ lắm, cha mà biết chuyện vừa xảy ra giữa chúng ta thì người sẽ không bỏ qua đâu.
Tuyết Mai thổn thức khóc.
– Đừng sợ em ạ, chúng ta phải giấu kỹ chuyện này, không để cha biết, nơi này xưa nay ít người lai vãng đến, nhà mình lại đang có việc, chắc không ai nhìn thấy chuyện vừa xảy ra giữa chúng ta đâu.
Hai người nhanh chóng mặc y phục, sửa sang lại diện mạo. Tuy nhiên cả hai người vẫn còn thẫn thờ về sự việc vừa xảy ra. Trên đường đi vào nhà, Phi Long nói với em gái:
– Tuyết Mai ạ, có lẽ giấc mơ của chúng ta là rất quan trọng, nó nói lên nhiều điều lắm, anh nghĩ chuyện chúng ta biết trong mơ là … đúng đấỵ
– Cái … gì … cơ ?
Tuyết Mai run rẩy hỏi lại.
– Anh nghĩ nó là sự thật ư?
– Đúng thế em gái ạ, có lẽ đấy là sự thật, nếu không làm sao chúng ta có thể bỗng dưng lâm vào hoàn cảnh này được, từ nay chung ta sẽ ở bên nhau suốt đời.
Vừa nói Phi Long vừa quàng tay kéo sát Tuyết Mai vào người mình, cô cũng yếu ớt ngả mình vào vòng tay của anh.
– Ôi, chúng ta vừa trải qua một giấc mộng thật kinh khủng.
Cô mệt mỏi nghĩ vậy trên đường vào nhà.
Quan lớn Trần Nhược Chân không nhận ra sự thay đổi ngấm ngầm bên trong của hai đứa con mình, bề ngoài chúng vẫn tỏ ra không có gì khác lạ, luôn khiến ông bà phải hài lòng. Nhưng sự thật là tâm tính hai anh em đã thay đổi hoàn toàn sau buổi tối lạ lùng nọ.