Tôi cười rồi vào trong nhà, bố mẹ của thằng Công cũng đi làm đồng sớm, mặt trời lên cao một chút thì cũng về rồi. Nói là đi làm đồng nhưng cũng chỉ đi thăm ruộng thôi chứ buôn bán lặt vặt với nông sản là chính.
Loanh quanh luẩn quẩn cũng đến buổi chiều. Mấy thằng em lại rủ hai đứa đi đá bóng sau đó làm bữa bia với hai con gà luộc. Bảy rưỡi tối thì thằng Công rủ:
-Này hôm nay lại đi với em ấy hay đi với tụi tao?
-Tao chẳng đi đâu cả đâu, ở nhà cho lành. Quần cả đêm hôm qua rồi, hơi mệt!
-Mẹ! Làm đéo gì mà đuối thế?Cố lên chứ!
-Thôi cứ đi đi, tao ở nhà!
-Ờ thế ở nhà mà chờ tin thắng trận nhé.
Tôi ở nhà, pha ấm trà xanh rồi nói chuyện với bố mẹ thằng Công. Bố mẹ nó tuy là nhà nông nhưng cũng biết nhiều về đời sống lắm. Nói chuyện cũng tếu nên khá vui. Hai bác cháu nói chuyện đến hơn mười giờ thì bố thằng Công đi ngủ. Tôi xuống cái nhà ngang, bắc cái võng ra giữa hiên cắm cái tai nghe vào định ngủ.
Leng kenh, tiếng xích quấn quanh cái cổng vang lên, thằng Công phóng con xe vào rồi tắt máy ra chỗ tôi nói:
-Bố mẹ tao ngủ sớm lắm, không như trên Hà Nội đâu!
-Ờ! Nằm ở đây nghe tiếng dế rồi tiếng ếch nhái kêu cũng hay, vườn nhiều mà chẳng có muỗi mày nhỉ!
-Có muỗi làm sao được! Sả nhà tao trồng thế kia, loại này kị muỗi là hơi bị ác đấy nhé.
-Giờ tao mới biết! Thế tán các em ấy sao rồi!
-Hoàn thành rồi chứ sao. Coi như cửa ải đã qua, ông bà già mấy đứa nó tin tao vãi đái luôn. Còn nhờ tao sang năm các em ấy lên thi thì giúp đỡ các em ấy nữa chứ. Mẹ các em ấy em nào cũng ngọt nước mày ạ.
-Cho tao với nhé!
-Thoải mái luôn, vài em cơ mà. Mẹ sao gái quê dạo này con nào vú cũng to vãi đãi ra, khác hẳn cái hồi tao đi học. Con nào cũng như cau mới nhú, bây giờ thì đéo phải cau nữa mà như quả cam sành to tướng rồi, lên đại học thì lại như bưởi!
-Anh em mình thì lại được bóc bưởi chứ sao nữa, lo gì, thôi đi ngủ.
Tôi bảo Công như vậy thì nó nói:
-Mẹ nằm võng chóng mặt lắm. Để tao mang cái chiếu ra hiên, ngủ ngoài này mát vãi đái. À định khi nào lên đấy mày?
-Mai lên thôi, ở đây được nhìn mấy em cũng sướng nhưng còn bao nhiêu là công việc ấy, không lên đéo ổn đâu. Mà lên đấy cũng có mấy em còn chờ nữa đấy. Đang thử cái em dâm đãng bạn của em Hạnh với em Vân!
-Thôi tao nghĩ là thôi! Chiến cái em Hương đã mà còn bảo some cùng em ấy với thằng em cấp ba cơ mà.
-Ờ thế mà tao quên. Còn bà Nguyệt trưởng phòng kế toán nữa!
-Thôi bà ấy tao dành cho mày. Thôi ngủ.
Hai đứa vác hai cái gối rồi trải chiếu ra giữa cái hiên mà ngủ. Làn gió mát mang hương cau làm cả hai đứa nhanh chóng chìm sâu.
Ngủ đến năm rưỡi sáng thì hai thằng mò dậy, tập chạy quanh làng rồi đi ăn sáng, không đi xe nữa mà hai đứa đi bộ. Vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Thằng Công hỏi tôi:
-Hôm kia mày địt cái Yến mấy cái vậy?
-Hai ba cái gì đấy chẳng nhớ, mà con này lồn rộng vãi đái ra, nhìn rõ cả cái lỗ luôn.
-Rộng như thế thì địt sướng thế quái nào được, khác đéo gì “đuôi chuột ngoáy lọ mỡ” đâu cơ chứ!
-Ờ, nhưng mà em ấy có cái chiêu co bóp lỗ lồn hơi bị hay đấy mày ạ. Đừng có mà coi thường cái chiêu đấy, mới đút vào thôi mà em ấy co bóp tí phun ra luôn đấy!
-Được đấy, có khả năng.
Tôi lại hất hàm mà hỏi lại thằng Công:
-Thế mấy em hôm qua bảo đi chăn dắt ấy thế nào, đã sơ múi gì được chưa!
-Thì cũng chỉ nói chuyện thôi, sờ được tay thôi. Mà tao thấy, sờ được tay là day được vú, mà day được vú thì bú được lồn, cái này quá biết còn gì nữa, tao dự mấy thằng em chắc không đủ trình ăn con này, đợi nó lên đại học anh em mình chiến.
-Ờ được. Thôi đi ăn.
Hai đứa vào làm bát phở bò rồi cùng nhấm nháp chén rượu. Cái rượu nếp ở đây uống ngon thật, càng uống càng vào. Làm hết một chai nửa lít rồi hai đứa đi về. Vòng vèo qua nhà cái Yến thì cũng thấy bố mẹ ở nhà. Công quay sang nói:
-Này vào nhà cái Yến chơi đê. Có ông bà già nó ở nhà nói chuyện dễ dàng, khi nào còn rủ em ấy lên Hà Nội nữa.
-Ờ được!
Hai đứa chúng tôi gọi thì Yến cũng ra mở cổng cho hai đứa vào rồi cười nói:
-Hai anh đi đâu mà lững thững thế này?
-À đi ăn sáng xong thì qua nhà em chơi, chào em câu rồi chiều hai đứa lên Hà Nội.
-Sao mà đi sớm thế?
-Sớm gì! Ở trên đó còn bao nhiêu việc nữa,
Hai đứa vào trong nhà thì Yến giới thiệu. Tôi thì chẳng biết ai nhưng bố mẹ cái Yến thì biết thằng Công khá rõ vì cùng là người làng cả. Nói chuyện chém gió một lúc thì tôi với Công về, Yến đi cùng thì CÔng nói:
-Khi nào lên đây Hà Nội chơi với tụi anh nhé!
-Hì hì! Vâng, nhớ khao em đi chơi đấy nhé!
-Được thôi, tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì khó khăn gì đâu em. Cứ lên đi anh dẫn đi khắp cái Hà Nội này luôn.
Cả ba đều cười khúc khích rồi ra cổng tôi với Công ra về chuẩn bị đồ. Bố mẹ Công quý tôi hơn nữa Công cũng được bố mẹ chiều nên vác một đống đồ ăn rồi chất lên hai cái xe phóng lên Hà Nội.
Lên đến nơi cũng xâm xẩm tối, hai đứa dỡ đồ rồi hấp con cá làm vại bia sau đó đi ngủ sáng hôm sau đi làm.
Dậy khá sớm, vẫn theo thói quen, tôi với Công đi chạy, gặp Linh với Nhung cũng đi tập. Hôm nay không biết có tập nhiều không mà cái áo ba lỗ của Linh thấm đẫm mồ hôi, Nhung cũng chẳng kém, mồ hôi rịn ra hai hàng tóc mai.
Gò má cả hai em đều ửng hồng lên nhìn ngon lành lắm. Bầu vú thì cũng nảy theo những bước chạy đều đặn. Những cơn gió mát lạnh thổi qua mặt hồ làm đung đưa mấy cành liếu và tóc của hai em đó bay bay nữa.
Công với tôi chạy đến gần mà nói:
-Tập gì mà hăng thế em?
-Ủa hai anh đấy à? Sao gần tuần này mất dạng chẳng thấy đâu cả?
-À tụi anh về quê có chút việc đấy mà!
-Về quê cưới vợ hả?
-Không về quê có đám, ông chú anh mất nên về lo chuyện đấy mà!
-Vậy à, chia buồn cùng anh nhé!
-Thế hôm nay tập xong có nhã hứng đi ăn với anh không?
-Có chứu, hôm nay em mời!
Tôi cười mà nói:
-Hai anh ăn nhiều lắm đấy, liệu có đủ tiền mà mời hai anh không đấy?
-Đủ chứ sao ! Hì, hai anh ăn gì?
-Ăn bánh cuốn đi, phở mãi cũng chán.
Vòng thêm một vòng nữa thì cả bốn người vào cái quán bánh cuốn nóng. Mặt trời đã lên khá cao rồi, vì là trời mùa hè nên gần sáu rưỡi thôi mà đã nắng chang chang rồi. Cái hơi nóng cũng hừng hực mà bốc lên.
Đang ăn thì Nhung nói:
-Trưa nay tụi anh có dỗi không?
-Không em ạ. Vì tụi anh làm ở công ty, ăn xong thì cũng đã vào giờ rồi, chỉ chiều là được về thôi.
-Vậy hả? Thế chiều qua nhà cái Linh được không anh? Qua nhà bác nó ấy !
-Được chứ, nhưng chắc là em Vi bảo chứ gì, em ấy mà đến chắc là hai anh run đầu gối mà về mất thôi!
-Gớm làm gì mà phải sợ nó thế không biết. Yên tâm đi anh, nó đi Sing rồi, mà nó về là nó vào Sài Gòn chứ không ở Hà Nội đâu, qua nhà tụi em liên hoan thôi:
-Thế nhớ hai đứa anh à?
-Cũng thấy nhơ nhớ.