– Ở công ty chúng tôi đòi hỏi thời gian làm việc khá nhiều, có thể làm muộn nếu có nhiều dự án gấp, không biết cô và gia đình có chấp nhận được không?
– Ý anh hỏi là chồng hả? – Thùy An trả lời đầy tự tin- Em chưa có chồng cũng như người yêu thế nên không có vấn đề gì
Dường như khi trả lời về sau của câu hỏi, Thùy An nhấn mạnh rằng mình chưa có bạn trai, nàng nhìn thẳng vào mắt Tuấn kiểu như chỉ nói với mình Tuấn
– Không biết người yêu anh có quan tâm đến mỗi khi anh làm khuya về muộn hay không vậy anh Tuấn?- Tiếng Phương hỏi Tuấn, nàng nháy mắt đầy gợi tình
Tuấn dường như không quan tâm đến câu hỏi đó của Phương, nó nói với Thùy An rằng thư ký sẽ liên lạc lại khi có kết quả rồi cho kết thúc buổi phỏng vấn. Lúc này nó chỉ muốn mau chóng về với em, chắc em đói lắm vì phải đợi nó. Nhưng Tuấn lại còn đụng mặt Thùy An ở dưới hầm để xe, là nàng nhận ra nó trước:
– Tiền bối, không nhận ra em hay sao? – Nàng lên tiếng trước vẻ mặt niềm nở
– Có chứ sao quên được, dạo này em thế nào rồi- Tuấn trả lời lịch sự
– Em vẫn ổn, chỉ là chưa tìm được công việc như ý, còn tiền bối sao rồi, được mấy cháu rồi
– Nào có đâu, anh chưa có vợ.- Tuấn nhìn nàng trả lời, dường như trong mắt nàng hiện lên tia hi vọng nhỏ nhoi nào đó
– Khi nào mình hẹn nhau đi uống cà phê nhé? – Nàng đề nghị
– Ok thôi, hẹn hôm khác nhé, giờ anh phải về rồi, được gặp lại em, anh vui lắm
– Em cũng vậy, anh đi cẩn thận nhé.
Tuấn phóng ù về nhà, vội vã hơn thường ngày, mọi ngày Tuấn muốn đi chầm chậm để tận hưởng cảm giác thoải mái sau ngày làm việc, còn nay thì có người đang nằm cỏng queo ở nhà đợi nó. Rẽ qua quán phở mua 2 suất cơm rang, chẳng mong em nấu món gì đó ngon lành, cứ làm bát cơm rang cho chắc bụng
Quả thế thật, vừa mở cửa nhà thì một mùi là lạ, khen khét đã sực nức khắp nhà, đi qua bếp, đồ đạc bừa bãi, xong chảo cháy đen thùi lùi, vẫn còn may mắn cho đời nói là không cháy nhà. Tuấn tức đến bốc hỏa trên đầu, nó muốn gào lên mắng em 1 trận cho hả cơn tức nhưng khi ra đên phòng khách thấy em đang nằm thiu thiu ngủ trên sofa, chiếc tivi bật chẳng ai xem, quần áo xộc xệch, nhem nhuốc. Nhìn em như nàng công chúa ngủ trong rừng, cơn tức như xẹp đi, em đáng yêu phát hờn. Với tay tắt tivi, Tuấn cúi xuống định bế em vào phòng ngủ, em giật mình nhẹ, mắt mở mơ màng tìm kiếm
– Anh về rồi à? Em xin lỗi, em vụng quá chẳng nấu được gì cho anh cả- Giọng em thều thào vì mơ ngủ, nghe càng đáng yêu
– Không sao đâu, anh có mua cơm rang cho em rồi, chứ đợi em cho anh ăn thì có mà khô xương rồi.- Tuấn trách yêu
– Có cơm rang à – Em vùng dậy, mắt láo liên- Em đói quá rồi, em ăn cả con bò còn hết ý chứ, anh thật chu đáo quá đi- Em hôn lên môi nó rồi chạy đi tìm cơm.
Tuấn cười, nó lắc lắc cái đầu, thật hết chịu nổi cô nàng.
– A …ơ…..ay …ủ …ật…ấy- Miệng vẫn còn nhoe nhoét kem đánh răng, em bảo
– Thì sao em? – Tuấn hỏi lại trong khi vẫn đang cắm đầu vào máy tính
– Ý em là nay là chủ nhật đấy- Lau sạch vết kem trên mặt,em lườm Tuấn
– Anh biết, chủ nhật thì sao?- Tuấn vẫn chưa hiểu ý em
– Anh phải đưa em đi mua đồ đi, anh có biết là cái áo của anh em mặc 2 ngày rồi chưa thay không, đến quần chíp em còn chả có mà thay đây này. – Em gào lên, tức tối vì Tuấn vô tâm
– Thì có sao đâu, em không mặc càng kích thích? – Tuấn nháy mắt
– Á đồ dâm đãng, đồ đồ dê xồm- Thò đầu ra khỏi nhà tắm, miệng em không ngớt rủa xả Tuấn
– Nhưng hôm nay anh bận lắm, anh còn bao nhiêu việc?
– Em không biết, anh phải đưa em đi, nếu không em sẽ ….em sẽ không mặc gì ra đường cho người ta nhìn thấy hết “ nội thất” của người yêu anh.- Em kết luận, vẻ mặt đầy thách thức
2 tiếng sau đó, người ta thấy có 2 người tay trong tay lượn lờ ở Vincom. Yêu gái xinh đã là khổ rồi, vậy mà đã xinh lại còn thông mình thì cánh đàn ông càng khổ nữa, gần như bạn sẽ làm theo mọi yêu cầu một cách vô điều kiện, không có ngoại lệ. Họ lượn khắp hàng này sang hàng khác, những gói đồ trên tay Tuấn ngày một nhiều và nặng hơn, ghé qua khu bán đồ lót nữ, Tuấn đã rất ý tứ đứng khi bên ngoài vậy mà em vẫn kéo bằng được nó vào trong để ngắm cho em xem cái nào đẹp, em cứ tíu tít chon đồ, nào áo ngực, nào quần chíp, thử thử ướm ướm còn Tuấn phần ngại thì ít, mà thấy em thử chiếc nào cũng đẹp thì nhiều, đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp. Kết quả là sau 1 buổi sáng đi siêu thị, tiền trong tài khoản của Tuấn đã vơi đi vài con số 0. Cũng xót chứ, có phải đại gia đâu mà tiêu xài không cần quan tâm giá tiền nhưng nghĩ bụng, cái này người ta hay gọi là tình phí quả không sai. Âu cũng đáng.
Buổi chiều, cả 2 cùng nhau đi xem phim, em nhất quyết chọn 1 bộ phim tình cảm lãng mạn, để rồi sau hơn 1 tiếng trong rạp, em khóc hết nước mắt chỉ vì nữ chính trong phim chết, 2 mắt sưng húp, dỗ thế nào cũng không nín chỉ. Tuấn mất hết kiên nhẫn, chốt lại 1 câu “ Giờ 1 là em ngồi đây khóc, 2 là đi ăn kem, em chọn đi”, chỉ đến khi đấy em mới hết sụt sùi, cứ thế lầm lũi bước theo sau Tuấn ra khỏi rạp, phải cố nhịn lắm Tuấn mới giữ được vẻ mặt nghiêm khắc mà không phì ra một tràng cười.
Cả 2 lại rong ruổi lượn qua các con phố Hà Nội, nắng chiều thu nhàn nhạt, mùi hoa sữa thơm phảng phấp như thêm vị ngọt cho tình yêu lứa đôi.
– Anh, nếu em mà chết đi như cô gái ấy thì anh sẽ làm gì? – Em nhướn người lên hỏi Tuấn, 2 tay vẫn đang ôm chặt lấy Tuấn
– Em vẫn còn quan tâm đến nó à, đấy chỉ là phim thôi mà?
– Nhưng ý em là nếu em chết thật thì anh sẽ làm gì? Anh có dám chết vì em không?
– Không, nếu em chết, anh sẽ yêu người khác, rồi anh sẽ lấy vợ, sinh con
– Anh quá đáng- Tiện tay em nhéo hông Tuấn đau điếng- Thế mà dám nói yêu người ta, yêu là dám chết vì người mình yêu, rõ chưa?
– Ai bảo em chết, chết thì phải chịu thiệt thôi, chứ chẳng nhẽ anh phải ở góa cả đời – Mặt Tuấn tái mét không còn giọt máu vì đau, Tuấn trước giờ trời không sợ, đất không sợ thế mà bây giờ lại sợ nhất bị em nhéo hông.
Nói thì là vậy nhưng trong đầu Tuấn vẫn đang suy nghĩ liệu rằng mình có đủ yêu em để sẵn sàng chết vì em hay không?. Người ta yêu nhau, những lời thề non hẹn biển, nào thì thiếu em anh không thể sống, nào là chết vì anh em cũng dám. Để rồi đến khi chia tay, có ma nào chết đâu. Đúng là lưỡi không xương.