Tuấn đi ra từ khu chợ nhỏ gần khu chung cư, 2 tay xách khệ nệ nào rau nào bánh mỳ, nào trứng, cà chua…nói chẳng phải khen chứ tài nấu ăn của Tuấn cũng vào loại có số có má, đi học xa nhà từ cấp 3 nên nếu không tự nấu thì có mà chết đói. Ngang qua công viên, vài nhóm người đang tập thể dục, chạy bộ, Tuấn lướt qua một ông cụ ngồi bên ghế đá, dáng ông khắc khổ, bên cạnh để 1 chiếc máy nhỏ khá cầu kì cùng tấm biển đề « Sửa Khóa », 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu Tuấn, nó quay lại để 2 bịch đồ sang 1 bên, ngồi xuống đối diện ông cụ, ông nhìn nó nở một nụ cười phúc hậu.
– Oa ! Thơm quá…- Em bước ra khỏi phòng tắm, những lọn tóc ướt sũng, cái mũi xinh xinh hít lấy hít để
– Có ai bảo em là nuôi em rất tốn nước không. Tắm gì mà cả tiếng đồng hồ. Em mà thế thì công ty nước sạch cảm ơn em lắm lắm.
– Anh này..quá đáng. Em phải tắm thật sạch để đỡ mất công người ta chê người yêu anh bẩn, em biết anh sẽ không muốn có 1 cô người yêu bẩn đâu..anh nhỉ- Em ôm Tuấn từ phía sau, giọng nũng nịu
– Ủa, ai nói em là người yêu của anh nhỉ, ai vậy, ai vậy
– Á à…này thì ai này- Em nhéo hông Tuấn
– Ui da..đau, toàn nghịch ngu thôi à, cắt vào tay bây giờ.
– Anh cho em ăn gì vậy ?- Em thò đầu qua tay Tuấn hỏi
– Cứt….- Tuấn thản nhiên trả lời
– Á à…cứt này…nhét cứt vào mồm anh nhé….- Em lại nhéo nó đau điếng, tay cầm mẩu bánh mì nhét thẳng vào mồm Tuấn.
7h sáng, Tuấn đưa em đến cổng trường để em kịp tiết học, đường xá lúc này bắt đầu đông đúc, xe cộ nườm nượp, người Hà Nội đã coi tắc đường là văn hóa, là cái gì đó rất riêng không thể thiếu của cái thủ đô nghìn năm văn hiến này rồi.
– Anh, chiều anh có đón em không? – Em hỏi
– Ơ, sao anh phải đón em? – Tuấn bơ
– Thế thì thôi- Mắt em cụp xuống
– Vậy nếu không có gì thì anh đi nhé?
– Vâng …- Giọng em nhỏ dần, mắt em gần như dưng dưng sắp khóc
Tuấn vẫn cố tình trêu em, nó biết em muốn nói gì nhưng lại cứ dồ ga như sắp phóng đi
– A..n….h…h – Em hét lên khi thấy nó chuẩn bị phóng đi làm Tuấn giật mình thiếu chút nữa đổ xe.
– Gì nữa đây, em làm gì mà hét lên, người ta nhìn kìa- Một vài đôi mắt dò xét nhìn về phía họ, Tuấn cười với mọi người ý nói không có gì đâu
– Chiều anh phải đón em? – Em ra lệnh
– Tại sao?
– Vì mình đang yêu nhau- Giọng em đanh thép
– Ơ, chỉ có em yêu anh thôi chứ anh có nói yêu em chưa?- Tuấn trêu
– Muốn chết không?- Em giơ nắm đấm lên dọa dẫm
– Em có chân mà sao không tự về đi còn bắt anh phải đón, đây với kí túc có vài bước chân
– Không, em không thích về kí túc
– Thế em muốn về đâu?- Tuấn biết thừa câu trả lời nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh để trêu ngươi em
– Về….về nhà anh- Em ngập ngừng, má ửng hồng
– Á à…gớm nhỉ…anh dễ thương chứ không dễ dãi đâu nhé, nhà anh có phải phòng trọ đâu mà về
– Anh…- 2 má em giờ không khác quả cà chua là mấy
– Thôi thôi, được rồi, em muốn về nhà anh thì cứ về, anh có cấm đâu
– Nhưng em không có chìa khóa.
– Thật không có không? – Tuấn nhắc- Thử tìm lại trong túi xem
Em hơi ngơ ngác nhưng chợt hiểu ra ý Tuấn, em vội vàng lục tung túi xách và phát hiện ra 1 chùm chiều khóa mới cứng vẫn còn mùi dầu, còn có cả móc chìa khóa hình chú gấu ôm hũ mật ong nữa. Thì ra hồi sáng khi đi mua đồ ăn, Tuấn đã đánh 1 chùm chìa khóa nhà mình cho em. Vậy là nó đã quyết định gắn bó với em, phải biết là khi 1 người con trai trao cho người con gái chùm chìa khóa nhà họ muốn người con gái đó với mình sẽ là một gia đình nhỏ hạnh phúc. Đêm qua nó còn mải mê với những suy nghĩ có nên tiếp tục với một cô gái “ làng chơi” như em hay không, trí não bảo nó nên dừng lại nhưng con tim thì nói tiếng yêu, và đến gần sáng nó đã quyết định nghe theo con tim mách bảo
Còn về phần em, mắt em như sáng lên khi thấy chùm chìa khóa nhà nó, em vui lắm vì thế có nghĩa là em cũng yêu nó, lại còn móc chìa hình gấu nữa, sến xẩm quá.
– Cái này cho em hả? – Em hỏi tay giơ giơ chùm chìa khóa trước mặt Tuấn
– Không cho em thì cho ai? Chê hả, chê thì trả đây- Tuấn định giật chùm chìa khóa nhưng em nhanh tay hơn
– Không…Anh đánh bao giờ sao em không biết- Mặt em vênh lênh, cái miệng chu ra nhìn dễ ghét
– Đánh lâu rồi, ở nhà anh có cả rổ, để dành thỉnh thoảng cho mấy cô gái dễ bị lừa như em.- Tuấn nói dối
– Á à…- Em định đấm Tuấn nhưng nó nghiêng người né được
– Thôi thôi…anh thua vào đi không muộn học, anh đi làm đây, chiều về sớm nấu cơm đàng hoàng đi nhé, hôm nay anh phải làm muộn một chút.
– Không…em đợi anh về để anh phải nấu
– Á à..đã thế không cho về nữa, trả chìa khóa đây
– Không.. chìa của ai, của ai, bây giờ không cho cũng cứ về, về ăn bám anh cho anh chết vì tức
Mặt em vênh lên nhìn ghét thế, rồi em đi vào trường không quên đặt lên má Tuấn 1 nụ hôn. Nhìn em tung tăng nhảy chân sáo vào lớp lòng Tuấn vui đến lạ. Rồi nó phóng đi cho kịp giờ làm mà không biết rằng tất cả những hành động thân mật của 2 đứa đều bị 1 người ngồi trong chiếc xe sang trọng đỗ ở bên kia đường quan sát hết.
– Ông chủ muốn tôi làm gì không?- Người tài xế ngồi phía trước hỏi
– Chưa cần, cứ từ từ đã, điều tra về người đó cho tôi, tôi muốn biết hết thông tin của người đó- Qua gương chiếu hậu, thấy rõ được dáng dấp của 1 ông chủ trong bộ vest đen sang trọng, mái tóc đã có những sợi bạc
– Dạ, tôi hiểu rồi – Người tài xế kính cẩn
– Đi thôi – Ông ra lệnh
Một ngày làm việc vất vả của Tuấn lại bắt đầu, buổi sáng là cuộc đàm phán với đối tác nước ngoài về phương án cho dự án liên kết sắp tới, buổi chiều sẽ tham dự đợt phỏng vấn nhân viên cho công ty. Kể từ khi được giám đốc tin tưởng, mọi việc lớn nhỏ trong công ty dường như đều đến tay Tuấn, có cảm giác họ đang thử thách năng lực cũng như khả năng lãnh đạo của Tuấn vậy. Nhưng với Tuấn thì đó là một thử thách cực kỳ thú vị, những thách thức luôn đem lại cho con người ta cảm giác hứng thú lạ kì, nhất là với một người đang yêu. Có người từng nói tình yêu như đôi cánh làm tâm hồn con người ta bay bổng.
12h hơn, Tuấn đang ngập trong đống hồ sơ ứng viên mà chiều nay sẽ phỏng vấn, phải đọc qua 1 lượt, chọn ra những người xuất sắc nhất để đặt câu hỏi, Tuấn nhớ như in gần chục năm trước, lần Tuấn đi phỏng vấn vào công ty, sau khi qua các vòng kiểm tra năng lực, đến phần thương lượng về mức lương, sếp có hỏi Tuấn
– Lương khởi điểm của em sẽ là 500$, em có đồng ý không?