– Anh nỡ lòng nào để em ngủ ngoài này, em là thân con gái yếu đuối – Ánh mắt em ngây thơ nhìn Tuấn chớp chớp hàng mi như con mèo con bị bắt sống khi đang ăn vụng
– Phải chấp nhận thôi, đây là nhà anh mà – Tuấn bỏ đi để lại tiếng kêu gào của em sau lưng
– Anh…anh là đồ…đồ…ác độc…Em giết anh
– Cứ việc. Dao ở trong bếp ý, nhớ mang bao tay nhé nếu không sẽ có dấu vân tay đấy. – Tuấn nhắc
Quá nửa đêm rồi mà Tuấn vẫn chưa ngủ, gần đây nó mắc bệnh khó ngủ, trước thì vì công việc còn giờ thì là vì vị khách lạ bên ngoài kia. Em hôm nay khác lắm, ngoài miệng thì vẫn vui vẻ nhưng có chút gì buồn buồn trong ánh mắt. Tuấn vốn là đứa hay để ý những chi tiết nhỏ nhặt nên nó biết em có gì đó đang giấu nó, cũng phải, quan hệ của 2 đứa chưa đủ thân thiết để em có thể thoải mái chia sẻ với nó. Dù sao 2 đứa mới gặp nhau 3 lần.
Cổ họng khát khô, Tuấn lồm cồm bò dậy, sang phòng bếp tìm nước uống, đi ngang qua phòng khách, tiếng thở đều đều của em nghe như tiếng nhạc. Lặng lẽ bước lại gần, rón rén vì sợ làm em tỉnh, nhìn xem kìa, cái dáng ngủ không thể yêu được, con gái gì mà ngủ 1 chân gác lên thành ghế, chân kia gần như dưới sàn, cái chăn đắp hờ trên bụng xô lệch đi để lộ cái quần chíp màu hồng. Chiếc áo sơ mi bung vài cúc để lộ ra khoảng ngực trắng phau. Phải thằng khác thì em xong rồi nhưng Tuấn chỉ đứng nhìn em, lắc đầu, Tuấn nở nụ cười rồi cúi xuống định chỉnh lại cái chăn
Bất ngờ 1 cánh tay nắm lấy tay Tuấn kéo nó xuống, mất thăng bằng cả người Tuấn ngã xuống người em. Mùi hương cơ thể đó lại 1 lần nữa xộc thẳng lên mũi. Tuấn toan bật dậy thì em nhanh hơn quàng tay qua cổ gì Tuấn xuống, em thầm thì:
– Sao anh không làm gì em? Em không đủ hấp dẫn à?
– Không…không phải..- Tuấn lắp bắp
– Hay là..hay là anh bị Gay ? – Em đẩy Tuấn ra, ánh mắt ngơ ngác
– …….
Tuấn không trả lời, nhẹ nhàng nó ôm lấy em, đặt lên môi em 1 nụ hôn dài thật dài, không vội vàng như lần em hôn Tuấn, em cũng bình tĩnh đáp trả không chút bị động, đây mới là nụ hôn của một tình yêu. Tay Tuấn bắt đầu lần mò khắp cơ thể em. Và thế là trong căn nhà nhỏ, tình yêu đã về tới đây, 1 trai 1 gái giữa đêm hôm yên tĩnh, họ đã hòa làm một. Tuấn đi vào trong em một cách bình tĩnh và thành thạo, ấm và nóng, vẻ thất vọng hơi hiện trên khuôn mặt của nó, em không còn trinh nhưng nó còn mong đợi gì ở một cô gái làm nghề dịch vụ như em. Cái ngàn vàng đó có thể đã dành cho 1 tay đại gia nào đó với 1 cái giá cao, Tuấn mau chóng bỏ suy nghĩ đó đi, lúc này nó chỉ muốn làm em hạnh phúc. Tuấn đặt lên môi em nụ hôn nồng cháy, và rồi mắt gặp mắt, cả 2 nhìn nhau rồi cười đầy ngượng ngùng, họ cười vì vui, vì hạnh phúc, vì nghĩ kể từ giờ sẽ không có gì có thể chia cắt họ nữa. Nhưng tất cả chỉ như vừa mới bắt đầu. Ngoài cửa sổ, ánh chớp sáng lên nơi cuối chân trời báo hiệu mây giông hình như sắp kéo về.
– Anh ! Em yêu anh. – Em cuộn tròn trong lòng Tuấn thủ thỉ
– Yêu anh á ? Nhưng mình chỉ mới gặp nhau có vài lần.
– Kệ, vài lần thì không được yêu à ? Em không quan tâm, thậm chí gặp nhau lần đầu cũng có thể yêu mà ?
– Nhưng thậm chí em còn chưa biết tên anh ? – Tuấn cười ôm chặt em vào lòng
– Ừ nhỉ ? – Em ngớ người, đúng là em chưa bao giờ hỏi tên nó. – Tên anh là gì? Mà kệ đi, giới trẻ bây giờ gọi là « cảm nắng » đó. – Em cười lém lỉnh
– Thôi ngủ đi, mai còn đi học- Tuấn với tay tắt đèn.
Trời đã gần sáng, những cơn gió nhẹ khẽ đung đưa tấm rèm cửa sổ, bên trong phòng có 2 con người vẫn đang thao thức. Tuấn không quen ngủ chung giường với người khác, vả lại nó còn đang suy nghĩ về ngày mai sẽ ra sao, nó và em. Còn em vẫn trằn trọc trong vòng tay Tuấn, thi thoảng khẽ cựa mình nhẹ như sợ làm Tuấn thức giấc.
– Sao em chưa ngủ ?- Tuấn hỏi
– Em vui quá, cuối cùng em cũng được ở bên người em yêu – Ôm chặt Tuấn, em thủ thỉ- Anh biết không, cả tháng qua em khổ sở vì anh, anh quá đáng chẳng gọi cho em gì cả thế mà còn nói mình sẽ gặp lại- Giọng em như hờn dỗi
– Anh xin lỗi, công việc nhiều quá anh quên mất với lại….với lại anh mất số điện thoại của em rồi
– Hứ…Số của em mà anh dám quên, em phải xử lý anh mới được- Em nhéo Tuấn đau điếng làm nó gần như tắt thở. Rồi em bật dậy, vớ lấy điện thoại của nó
– Em làm gì vậy ?
– Làm anh không thể quên số của em mà nói ngắn gọn là làm anh không thể quên em.
Em nháy mắt tinh nghịch, liệng cái điện thoại lên bàn, em cứ thế trần truồng không mảnh vải trên thân đi vào phòng tắm, ánh bình mình khẽ len lỏi qua khung cửa sổ chiếu lên thân hình thiếu nữ như một tuyệt tác của tạo hóa kia, cặp mông núng nẩy theo mỗi bước đi của em.
– Anh dậy đi, em đói rồi, nấu gì cho em ăn đi, cả đêm qua không được ăn gì mà lại còn bị đè ra làm thịt – Tiếng em vọng ra từ phòng tắm xen lẫn tiếng nước chảy
– Sao lại là anh ?
– Hứ…không là anh thì ai, anh biết không ở bên nước ngoài sau mỗi lần lên giường thì người đàn ông phải nấu bữa sáng và đem đến tận giường cho phụ nữ ăn đấy. – Em biện minh, lúc nào cũng vậy, trong đầu em có hàng ty tỷ lý do để phản bác Tuấn
– Nhưng mình đang ở Việt Nam mà
– Kệ, đâu cũng thế từ giờ anh phải tập làm quen đi
Tuấn lắc đầu ngao ngán, chẳng bao giờ có thể nói lại em, có ai từng bảo « Phụ nữ luôn đúng, nếu không đúng làm ơn đọc lại dòng đầu », chẳng phải vì người ta « sợ » vợ mà chỉ là « nể » vợ mà thôi.
Rẽ qua bếp, mở cửa tủ lạnh, cả tháng rồi bận bịu trên công ty nên Tuấn cũng không có thời gian đi siêu thị, trong tủ chỉ còn chút sữa và ít trái cây, Tuấn định làm cho em món trứng ốp và bánh mì nhưng xem ra phải đi mua trứng rồi. Lấy chiếc áo phông để mặc, xỏ đôi dép, vớ lấy chùm chìa khóa, Tuấn khẽ khàng mở cửa, để mặc tiếng em đang hò hét trong nhà tắm, thật may mắn cho ngành nghệ thuật khi em không tham gia, nếu không sẽ thành một thảm họa mất, nghĩ vậy Tuấn khẽ cười, khẽ huýt sáo theo một điệu nhạc quen thuộc.
Tuấn gặp cô hàng xóm xinh đẹp ở thang máy, hình như cô ta vừa đi đâu cả đêm về
– Anh Tuấn đi đâu sớm thế ? – Cô gái xinh đẹp trong chiếc váy trắng lên tiếng.
– À anh đi mua bánh mì
– Eo ôi, con trai gì mà đảm dữ, còn làm bữa sáng, sau này cô này lấy được anh chắc phúc đức nhiều lắm.
– Em cứ nói quá. – Tuấn đỏ mặt, bước vào thang máy.
Nghe mấy người trong tầng đồn Phan « tên cô hàng xóm » là gái bao, hay đi qua đêm đến sáng mới về nhà. Có người ác mồm còn nói Phan sẵn sàng ngủ với mọi loại người chỉ cần có tiền. Tuấn cũng chẳng quan tâm lắm, tính nó không hay soi mói đời tư của người khác, nhưng nghĩ cũng tội, dù là «gái » thì người ta vẫn là con người, « gái » cũng có năm bảy loại sao người ta cứ nghĩ làm « gái » thì là hèn là bẩn.