“ Thế giới lớn thế nào
Mình lạc nhau có phải muôn đời
Dòng người vội vàng qua người sẽ đứng nơi đâu chờ ta ”
Và cuộc sống vẫn cứ thế tiếp tục, ngày rồi đến đêm, đêm rồi lại ngày, có ai đó từng nói rằng trên đời này có 3 thứ không thể lấy lại được đó là: lời nói, cơ hội và thời gian. Quả đúng thế thật.
Tuấn lại quay trở về guồng quay công việc, thời gian này công ty đang có một dự án lớn mà Tuấn lại được chỉ định làm leader chịu toàn bộ trách nhiệm. Cũng phải thôi, Tuấn được sếp cực kì tin tưởng lại còn được con gái sếp để ý thì chức vụ này giao cho nó cũng là điều dễ hiểu. Chỉ có điều Tuấn phải ngày đêm còng lưng làm việc, gần đây phải tăng ca làm đêm, lắm hôm không về nhà được. Những kỉ niệm về em chỉ đành tạm gác lại 1 góc nhỏ nơi con tim. Cũng có khi công việc tạm ổn định, Tuấn vẫn thường hay lượn lờ qua con phố đó, qua những nơi “ nhạy cảm” của thành phố hòng kiếm tìm 1 hình bóng quen thuộc nhưng vô vọng, em vẫn bặt tin. 1 tuần rồi 2 tuần, hình ảnh em như mờ dần trong trí óc nhưng nụ cười của em thì Tuấn vẫn nhớ như in, nụ cười gọi mùa thu đến.
Rồi Tuấn bạo gan hỏi 1 vài “ đồng nghiệp” đứng đường của em, họ bảo “ Đó không phải là “gái” đứng đường như bọn em đâu, hàng cao cấp chuyên cặp kè với các đại gia thôi, kiểu như anh – Cô gái ngừng lại nhìn Tuấn ái ngại- Thôi anh đừng tìm nó làm gì, không với được đâu anh ạ.” Câu nói của cô gái làng chơi làm Tuấn tự ái, nhưng nhớ lại lần đầu gặp em, ánh mắt lạnh lùng và cách nói chuyện của em Tuấn thấy lời nói kia không phải vô lý. Nhưng khi ở bên Tuấn, chẳng phải em rất hồn nhiên vô tư hay sao, rồi còn ánh mắt ấy, nụ cười với nó, cảm xúc đó là thật hay là giả.
1 tháng kể từ khi gặp em, cuộc sống vẫn êm đềm trôi như chưa từng tồn tại lần gặp gỡ đó. Tuấn cũng dần trở lại nhịp sống cũ. Dự án đã thành công tốt đẹp, nếu không có gì thay đổi cuối năm nay Tuấn sẽ được đề bạt lên Phó Giám Đốc, đó là lời đích thân sếp đã nói riêng với Tuấn, nó vui lắm, người đầu tiên Tuấn muốn chia sẻ là mẹ, bà cũng vui không kém gì Tuấn nhưng khi bà hỏi về Nhung, lòng Tuấn như trĩu nặng. Tuấn tưởng đã quên được cái tên ấy, quên đi hình bóng ấy nhưng không thể, có lẽ nào đây là tình yêu?
Hôm nay, tranh thủ được về sớm, Tuấn rẽ qua trường KHTN để đưa tiền sinh hoạt cho thằng em con cô. Thương mẹ nó làm ruộng quanh năm chỉ đủ tiền chi tiêu sinh hoạt, Tuấn nhận nuôi nấng thằng em suốt quãng thời gian học ĐH, hàng tháng đều đặn đưa tiền để nó chi tiêu, được cái thằng bé cũng ngoan, biết gia đình khó khăn nên học hành chăm chỉ, nó coi Tuấn như thần tượng của cuộc đời.
– Tháng vừa rồi em không về quê, mẹ em có khỏe không anh?
– Mày không về mẹ mày nhắc anh lên kiểm tra xem mày làm cái gì đấy.- Tuấn mắng
– Em bận đi làm rồi bài tập bận lắm, tuần sau em sẽ về.
Tuấn mặc thằng bé luyên thuyên 1 hồi kể đủ lý do, nó đang mải nhớ về 1 kỉ niệm, nhớ bóng dáng thiên thần của ai nơi cổng trường kia, nhớ về khoảnh khắc được gặp em.
Và rồi bóng dáng ấy lại một lần nữa xuất hiện, nơi cuối góc phố, dáng ai đó thân quan dựa lưng vào gốc cây như đang chờ đợi điều gì, em mặc chiếc váy mỏng màu trắng, đôi giày cao gót đỏ, tóc em xõa dài che gần nửa khuôn mặt, làn gió thu vô tư đùa nghịch làn tóc em, em khẽ vuốt mái tóc, Tuấn muốn được chạy lại ôm lấy vòng eo thon ấy, được kể lể những buồn vui nhớ nhung suốt 1 tháng qua nhưng rồi Tuấn ái ngại, không biết người ta có còn nhớ ra Tuấn không, ngại cái lạnh lùng buổi đầu gặp em
Em đứng đó 1 lúc lâu, cho đến khi có 1 chiếc Land Cruiser màu đen đến đón, em lên xe, chiếc xe vọt qua Tuấn, nó ngoái đầu nhìn theo, cả xe cả người đi khuất nơi góc phố, giờ chỉ còn Tuấn bơ vơ ngóng đợi.
– Anh biết con bé đó à? – Thằng em hỏi Tuấn, nó hất hàm về phía chiếc xe vừa khuất
– À….không…thấy đẹp thôi.
– Công nhận đẹp thật nhưng không mơ được đâu anh, em nghe đồn nó là gái bao cao cấp đấy chuyên cặp kè với các đại gia.
Tuấn không nói gì, nó đang nhớ lại lời cô gái làng chơi từng nói với nó quả thật đúng vậy, em không phải dành cho nó.
Ly cà phê đắng làm Tuấn hơi rùng mình, đứng trên ban công căn hộ tầng 33, cả Hà Nội phần nào thu gọn vào tầm mắt. Ánh đèn điện sáng trưng, những ánh đèn pha xe cộ như những dây đèn nhấp nháy thường treo dịp tết. Chẳng có mùi hương cũng như khoảng không gian yên tĩnh, chỉ có khói bụi vào tiếng còi xe inh tai nhức óc. Tuấn đang nhớ về một mùi hương làm nó mê muội.
Điện thoại khẽ rung, số lạ hoắc, thường thì Tuấn không hay nghe số lạ sau giờ làm việc, đó là thói quen của nó, để cả thế giới, cả công việc bên kia cánh cửa nhà như vậy tâm hồn mới thư thái, thế nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay Tuấn lại nghe máy
– Alo…tôi nghe
Đầu dây bên kia, 1 giọng nói nhẹ nhàng mà lâu rồi Tuấn chưa được nghe vang lên:
– Anh đến đón em được không?
– ……………….- Tuấn chỉ im lặng, đã đôi lần nó tưởng tượng sẽ gọi điện cho em để được nghe giọng nói này vang lên nhưng khổ nỗi nó đã làm mất số em.
– Anh….anh còn đó không?- Em nhắc
– Em đang ở đâu?
Ngay lúc này đây, em đang ôm chặt nó, trên con xe cũ kĩ, chưa bao giờ Tuấn muốn thời gian ngừng trôi như bây giờ, trời thu cũng đẹp lắm, trong và đầy sao, Tuấn cảm giác chỉ cần có em ở sau, nó có thể đưa em tới những vì sao cao tít trên kia.
– Anh đưa em về kí túc nhé?- Tuấn hỏi
– Anh ngơ à, 12h rồi kí túc nào mở cửa
– Thế giờ mình đi đâu?- Tuấn thắc mắc
– Em không biết, em chẳng quen ai cả – Giọng em nũng nịu
– Vậy đến nhà anh nhé – Chỉ đợi có vậy, Tuấn đề nghị
– Vâng..- Mắt em cụp xuống như vẻ ngại ngùng, má em ửng hồng dễ thương khó tả
– Hôm nay bên em còn khuyến mại không – Tuấn đùa
– Khuyến mại này- Em nhéo vào hông Tuấn rõ đau làm nó kêu oai oái
Và thế là họ đi về nhà Tuấn thật, những nghi ngờ về em của Tuấn cũng theo làn gió thu bay mất từ lúc nào chẳng biết.
– Đây là nhà anh- Tuấn mở cửa căn hộ- Em vào đi, hơi nhỏ nhưng đừng chê nhé.
Em bước vào, ngó nghiêng rồi chạy từ phòng này ra phòng khác, cứ như là người chủ mới được nhận căn nhà. Căn hộ rất sạch sẽ, và gọn gàng thậm chí còn sạch hơn phòng em.
– Sao nhà anh sạch dữ vậy? – Em nói vọng ra từ phòng khách trong khi Tuấn đang loay hoay tìm trong tủ quần áo 1 chiếc sơ mi để em mặc.
– Tất nhiên, chứ em nghĩ nó thế nào- Tuấn trở ra trên tay cầm chiếc áo sơ mi trắng vẫn hay mặc đi làm và chiếc gối kẹp bên tay kia. – Em thay đi còn bây giờ anh ngủ trong phòng còn em – Tuấn ranh mãnh ném cái gối lên sofa – Ngủ ngoài này nhé bé.