Truyện sex Yêu đĩ được không?

Em ngơ ngác không phải vì sợ nghèo, sợ bẩn mà vì em đang thấy vui vì em thấy ở Tuấn có 1 cái gì đó em có thể tin tưởng.

Ra đón 2 người là 1 người phụ nữ phúc hậu, nét mặt rất hiền lành nhưng cũng có gì đó rất “sang”. Điều đáng chú ý là trên đầu bà đội 1 chiếc khăn đỏ cộng với những nếp nhăn nhỏ trên trán, đôi mắt rất sáng nhưng trũng sâu, dù bà đang cười rất tươi nhưng vẫn có vẻ gì đó mệt mỏi, thi thoảng xen vào những tiếng ho nhẹ. Em quan sát bà rồi nhìn Tuấn. Nhìn ánh mắt của em, như biết được em đang nghĩ gì, Tuấn gật đầu nhẹ.

– Sao 2 đứa về mà không báo trước để mẹ chuẩn bị, đi lại nắng nôi có mệt không cháu? Vào nhà đi 2 đứa còn đứng ra đó. – Mẹ niềm nở đón 2 đứa rồi bà trách Tuấn – Tuấn, con không giới thiệu với mẹ à?

Tuấn chưa kịp trả lời thì em đã chen ngang, cướp lời Tuấn:

– Dạ, Cháu là Nhung, bạn gái anh Tuấn ạ

Vài giây đứng hình, Tuấn đã quên mất trên đường phải dặn em những điều cần biết, và về vai diễn của em, cũng chỉ vì cái cặp núi mềm mại kia làm nó mê muội nhưng em cũng thật nhanh trí hiểu ra vấn đề, và Tuấn thấy vui vì đã biết tên em. Còn em thấy được sự ngơ ngác của Tuấn, em quăng cho Tuấn 1 nụ cười ranh mãnh.

Cuộc sống bộn bề, người ta lăn lộn vất vả để kiếm được đồng tiền, nghĩ mọi cách để cuộc sống no đủ, những yêu thương chân thành cũng nhường chỗ cho những dục vọng của con người.
Nhưng ở thôn quê bình yên nọ, dường như ở đây tất cả những “ bụi bặm” của cuộc sống đều bị chặn lại bên kia hàng rào. Em như đang ở nhà mình vậy, vui vẻ, hồn nhiên như con chim nhỏ, em giúp mẹ nhặt rau, em giúp mẹ nấu cơm, em “ lon ton” ra vườn hái khế, hái ổi, trên đôi môi nhỏ xinh luôn nở nụ cười khác hẳn với vẻ lạnh lùng mà Tuấn gặp tối qua. Phải chăng em đang vui hay là do em “diễn” quá tốt – Tuấn tự hỏi.
– Êu, Đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?- Em hỏi Tuấn trong khi vẫn đang cúi đầu xuống thành giếng, như đang kiểm tra tiếng vọng lại chứ không phải là nói chuyện với nó
– Em bao nhiêu tuổi rồi?
– Này nhé, người yêu bao nhiêu tuổi mà cũng không biết, sao anh vô trách nhiệm quá vậy? – em nhăn mũi, trách yêu giống như đang trách người tình vô tâm. – 21 rồi.
– Trẻ vậy sao lại………..- Tuấn kịp ngăn mình không hỏi em sao lại làm cái nghề này. Nó biết người trong nghề dịch vụ rất ngại hỏi mấy chuyện đó, đừng mong nhận được câu trả lời thật, họ sẽ nói dối hoặc là không nói gì cả.
Dường như em chẳng để ý đến nó, vẫn vui vẻ nói chuyện với mẹ Tuấn, em hỏi món này làm thế nào, món kia làm ra sao, em hỏi chuyện xóm làng, chuyện thời tiết nhưng tiệt nhiên không hỏi bệnh của mẹ vì em biết những người mắc bệnh nan y thường không muốn nhắc đến 2 từ bệnh tật.
Bữa cơm vui vẻ giữa 3 “mẹ con” giản đơn mà hạnh phúc. Người ta cứ mải đi kiếm tìm hạnh phúc nơi đâu mà quên mất rằng điều đó luôn ở bên chúng ta, chỉ là ta có nhận ra và biết trân trọng nó hay không.
Dảo bước trên con đường quê trong chiều hoàng hôn, hương lúa chín phảng phất, con đường làng không được trải bê tông, Tuấn nhớ về tuổi thơ, mỗi lần trời mưa đi bộ qua đây đi học là 1 cực hình nhưng hôm nay nó lại đẹp đến lạ kì. Hai người 1 nam 1 nữ em tung tăng đi trước trên con đường đất gồ ghề, bỏ đôi giày cao gót, em thả đôi chân trần nhẹ nhàng cất bước nghiễm tưởng như đang đi trên tấm lụa đỏ trải dài.
– Này đi giày vào không dẫm phải gai bây giờ?- Tuấn nhắc, dường như nó bị cuốn vào trò chơi này rồi, quan tâm em như 1 người tình
– Kệ, đi giày mỏi chân lắm – Em trả lời mà không ngoảnh lại nhìn nó
– Đồ cứng đầu – Tuấn lầm bầm.
Ánh nắng chiều đậu lại nơi làn tóc em bay bay màu ánh vàng. Đôi chân dài tung tăng trên thảm cỏ xanh. Lòng em thấy nhẹ bẫng, thoải mái đến lạ kì, em như được sống ở chính nơi mình sinh ra, đã lâu lắm rồi em chưa về quê, cảm giác vui vẻ này đã từ lâu lắm rồi, nghiễm tưởng đã quên nó thì nay Tuấn lại mang đến cho em. Tạm quên cuộc sống ngày mai mình phải trở lại, em tận hưởng phút giây này 1 cách trân trọng
– Mẹ anh mắc bệnh gì? – Em hỏi Tuấn, lúc này cả 2 đang ngồi trên thảm cỏ xanh ven con kênh dẫn nước.
– Ung thư phổi. – Ánh mắt Tuấn xa xăm
Và rồi Tuấn kể cho em nghe, về một buổi chiều Tuấn chưa từng cho ai biết, về lúc nhận được kết quả, bác sĩ nói mẹ Tuấn không sống được bao lâu nữa, Tuấn kể về cuộc sống của 2 mẹ con từ đó đến nay, về những lần thấy mẹ đau đớn, những lần phải tự tay cạo đầu cho mẹ, những giọt nước mắt lại chực rơi ra. Em ngồi đó, chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng thêm vào những ánh nhìn ái ngại. Rồi chả hiểu từ bao giờ, tay em tìm đến tay nó, nắm chặt.
– Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi – Em an ủi mặc dù em biết ở nơi đây tử thần đang vẫy gọi người phụ nữ hiền lành, phúc hậu đó
– ……..- Tuấn không trả lời chỉ lặng im
– Mình đi thả diều đi – Em chỉ về bên kia bãi cỏ, nơi đám trẻ đang túm tụm chơi thả diều
Chẳng đợi nó trả lời, em đứng dậy kéo Tuấn chạy nhanh về phía đó, bàn tay em nắm chặt tay Tuấn. Em hò hét ầm ĩ như trẻ con, chạy nhảy nô đùa, em kéo dây diều, em chơi chọi cỏ gà, em chạy qua chạy lại từ đầu bên này sang đầu bên kia mà con diều của em chẳng chịu bay cứ cắm đầu xuống đất. Tuấn chăm chú quan sát em, niềm vui dường như có tính lây lan, bất giác Tuấn nở nụ cười đúng lúc em quay lại nhìn nó. Em cười, ánh nắng chiều thu hắt lên mái tóc, em vẫy vẫy tay ra hiệu và rồi thế là con diều dính bằng những hạt cơm nguội kia mang ước mở của “ 2 đứa trẻ to xác” kia bay xa.
Buổi tối nơi thôn quê yên ắng lạ kì, không ồn ào náo nhiệt mà tối tăm, vắng vẻ, Nếu không có hội hè hay ma chay cưới hỏi thì gần như nhà nào biết nhà nấy. Mùi rơm rạ nhà nào đốt phảng phất, tiếng dế, tiếng cóc nhái nghe sao mà âm u. Nơi đây trên ban công tầng 2 có 2 người đang tận hưởng giây phút cuối ngày, em ngồi trên lan can, trên người mặc cái áo sơ mi của Tuấn chùm quá mông, vì em k mang quần áo để thay, dù trong chiếc áo quá cỡ nhưng em vẫn sexy đến lạ. Em không mặc áo ngực, từng hơi thở phập phồng, Tuấn thấy rõ 2 trái đào nhô cao đầy kiêu hãnh. Tuấn dựa lưng im lặng quan sát, cả 2 đang thưởng những những ly cà phê thơm nóng.
– Em làm nghề này bao lâu rồi? – Tuấn hỏi
– Ý anh là làm “ dịch vụ” á? 3 năm rồi, từ khi vào Đại Học – Em trả lời bình thản
– Sao em lại làm nghề này?
– Haha…Thế mà mẹ nói anh thông minh lắm. Vì tiền chứ gì nữa, hỏi xàm quá đi? – Em chế giễu, lúc này Tuấn mới thấy mình hỏi ngu
– Ý anh là em còn trẻ, có biết bao công việc có thể kiếm được tiền tại sao em lại theo nghề này?
– ……….- Em không trả lời, ánh mắt như đang trĩu xuống đầy tâm sự, nhanh nhẹn tụt xuống lan can đi vào phòng.- Có nói anh cũng không hiểu được đâu. Đi ngủ thôi, mai còn đi sớm, em ngủ trên giường còn anh – Miệng nói tay em liệng cái gối xuống đấy, ánh mắt lấy lại vẻ ranh mãnh – Ngủ dưới đất nhé người yêu.
Quá nửa đêm mà Tuấn vẫn còn trằn trọc, phần vì sàn nhà vừa cứng vừa lạnh phần vì thấy có lỗi với mẹ, lần đầu tiên Tuấn nói dối mẹ, làm mẹ vui bằng những lời nói dối là đúng hay sai. Đang vẩn vơ suy nghĩ, Tuấn hơi giật mình, hơi nóng phả vào gáy Tuấn, rồi một mùi hương quen thuộc xộc lên mũi, tiếng em thầm thì:
– Cho em nằm đây nhé, lạ nhà em khó ngủ quá.
Tuấn biết thừa là em sợ ma chứ em thì nằm đâu chẳng ngủ được. Đúng thế thật, vài phút sau tiếng em thở báo hiệu em đã chìm vào giấc ngủ, xoay người nhè nhẹ như sợ em tỉnh giấc, ánh đèn ngủ mờ mờ hắt lên gương mặt em, dù là trong bóng tối thì nó vẫn đẹp, có ai từng nói phụ nữ xấu nhất là khi ngủ, sai hết, Tuấn thầm nghĩ, khi đó họ mới đẹp nhất, mới là chính họ, không trang điểm, không nũng nĩu hay giả vờ. Em như nàng công chúa ngủ trong rừng đợi 1 nụ hôn từ hoàng tử. Tuấn vớ cái chăn, đắp nhẹ lên người em.. Tiếng thở đều đều của nàng công chúa như ru Tuấn vào giấc ngủ
Tiếng gà gáy làm Tuấn giật mình tỉnh giấc, người dân quê họ không phụ thuộc vào điện thoại báo thức hay đồng hồ, mà như 1 thói quen, đúng giờ là sẽ tự tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, 5h sáng, phải gọi em dậy mới kịp lên đường, nhưng lúc này Tuấn mới nhận ra hoàn cảnh bây giờ. Em đang nằm co ro trong lòng Tuấn, đầu gối lên tay nó ngủ ngon lành, còn tay kia Tuấn đang vòng qua ôm em, trông họ như đôi tình nhân thực sự. Em vẫn thở đều đều, ngực phập phồng, cặp núi đồi chạm vào ngực Tuấn nhồn nhột, qua làn áo mỏng manh, Tuấn nhìn rõ 2 cái núm se cứng đầy khiêu khích. Vài lọn tóc vương trên gương mặt xinh đẹp, nhìn em không trang điểm thực sự có phần xinh hơn lúc son phấn. Tuấn mải ngắm nhìn mà quên đánh thức em dậy, bất giác em mở mắt, mơ màng nhìn Tuấn rồi thình lình em nở nụ cười. Lòng Tuấn dâng lên 1 cảm giác hạnh phúc, chẳng biết từ lúc nào trên mặt Tuấn cũng sáng lên 1 nụ cười với em. Cả 2 cứ vậy, như đôi vợ chồng trẻ
Con xe Dream lại đưa 2 người trên con đường hôm qua họ đã đi, chỉ có điều là ở hướng ngược lại. Em tựa đầu vào vai nó ngủ ngon lành, chắc là do đêm qua ngủ muộn. Tuấn cố gắng đi thật chậm, phần vì sợ không an toàn nhưng phần nhiều là nó muốn khoảnh khắc này kéo dài. Không khí sáng sớm mùa thu mát rượi, hương hoa sữa nồng nàn vẫn còn vương trên các góc phố nhỏ, cả thành phố như vừa thức giấc.
Tuấn trả em trước cổng KTX. Em sẽ lên trường đi học còn Tuấn sẽ lên công ty, cả 2 sẽ tiếp tục cuộc sống của riêng mình. Họ còn đứng đó 1 lúc lâu, cứ định nói gì nhưng lại thôi, ngập ngừng, thời gian như ngừng trôi. Cuối cùng Tuấn là người phải lên tiếng trước.
– Em vào trường đi không muộn học, anh sẽ gửi tiền vào tài khoản
– Vậy chúng ta chia tay nhau ở đây? – Em hỏi, ánh mắt như còn điều gì tiếc nuối
– Ừm..Học hành chăm chỉ nhé…đừng phụng phịu thế anh vẫn có thể tìm em mà đúng không? – Tuấn an ủi em
Gương mặt em như bừng sáng sau câu nói đó, em lấy lại sự vui vẻ hoạt bát, nụ cười trở lại nơi bờ môi em.
– Em cho anh số tài khoản đi.
Tuấn giơ tay định để em ghi lên nhưng bất chợt ánh mắt em lém lỉnh, em kiễng chân đặt 1 nụ hôn lên má Tuấn, mùi cơ thể em làm Tuấn như mê muội, rồi tiếng em thì thầm:
– Hôm nay bên em có chương trình khuyến mại sale 100% anh ạ
Em cười rồi bước đi không quên vẫy vẫy tay chào Tuấn, còn Tuấn như mất hồn vì nụ hôn bất ngờ còn đứng đó cho đến khi bóng em khuất hẳn mới sực tỉnh. Trong lòng chợt dâng lên niềm hạnh phúc bé nhỏ vừa mới chớm nở.Mình có ý định đặt tên cho các tập nhưng xem ra nó còn khó hơn việc sáng tác.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10Next page
Back to top button