4h sáng, ở 1 góc nhỏ Hà Nội, trên căn hộ tầng 33, có 1 người thanh niên đang trằn trọc với những nghĩ suy, lúc thì nghĩ về mẹ, nhưng phần nhiều lại nghĩ về em, và Tuấn trăn trở về kế hoạch sắp tới của mình. Tuấn chìm dần vào giấc ngủ, cảm giác như thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, tiếng chuông báo thức đánh tan giấc mộng mị.
6h30p sáng, Tuấn vội vã đánh răng, làm vệ sinh, rất nhanh chóng quần áo chỉnh tề, tính nó vốn vậy, sạch sẽ và gọn gàng, 1 chiếc áo vest trẻ trung, đôi giày bóng lộn, nay là 1 ngày trọng đại, Tuấn vui như con trẻ, lâu lắm rồi kể từ khi biết tin mẹ mang bệnh hiểm nghèo Tuấn mới lại vui đến thế, ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng vẫn còn những lo âu.
Khi chuông vừa điểm 7h sáng, Tuấn bấm điện thoại gọi cho em theo số điện thoại trên tay vẫn còn rõ vết mực, lòng đầy hân hoan. Giọng nói ấm áp đó một lần nữa vang lên, nhưng lần này có vẻ ngái ngủ:
– A…lô…Ai đấy
– Tôi đây. Hôm qua ta đã gặp nhau- Tuấn có vẻ rụt rè, nó vốn nhát gái
– À..10 triệu..Tôi nhớ rồi 30p nữa đón tôi ở trước trường ĐH KHTN nhé- Không đợi Tuấn trả lời, em cúp máy.
Tuấn thấy hơi hụt hẫng, mấy câu vừa rồi nó đã mất cả đêm để suy nghĩ vậy mà em còn chưa để nó “diễn “ nốt. Nhưng không sao, dù sao nó cũng sắp đc gặp lại em. Tuấn vẫn không thể ý giải đc vì sao nó lại thấy vui thế, trước đến giờ chưa có người con gái nào có thể làm Tuấn để ý dù có là em hoa khôi cấp 3 từng không ít lần viết thư tình cho Tuấn, hay đến em con gái sếp tổng trong công ty tuấn cũng không mảy may suy nghĩ
Đúng nửa tiếng sau, mặc dù đường rất tắc nhưng Tuấn đã có mặt trước cổng trường ĐH KHTN, Tuấn biết rất rõ những đường tắt qua đây vì hay đi thăm đứa em con cô đang học trường này. 5 phút rồi 10 phút, vẫn chưa thấy em, Tuấn hơi sốt ruột nhưng cũng thông cảm vì con gái là vậy. Trên con xe Dream ngả màu, những ánh mắt xung quanh bắt đầu để ý đến Tuấn nhưng rồi tất cả bất chợt hướng về phía khác, nơi em xuất hiện, không váy ngắn, em mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng, quần Jean, em trang điểm nhẹ, màu son nhạt, ở em toát lên vẻ thanh thoát, như nàng tiên tung tăng làm say đắm bao ánh mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là người con gái đẹp nhất mà Tuấn từng gặp. Em tiến thằng về phía nó miệng cười tươi như người đã quen từ lâu, cũng phải, Tuấn nghĩ người làm trong ngành “ dịch vụ” phải vậy mới sống được.
– Anh đợi tôi lâu chưa?- Em cười tươi như hoa
– À..à cũng mới thôi- Tuấn lắp bắp
– Chúng ta đi thôi – Em ghé vào tai nó thì thầm- Ngày hôm nay tôi là của anh. – Mùi hương tỏa ra từ cơ thể em không giống những mùi nước hoa mà nó từng biết, quyến rũ lạ kì
– Hôm nay cô không đi học à?
– Không- Em cười- Tôi cho thầy nghỉ rồi- Em nhún vai, bình thản trả lời, rồi em leo lên xe tay huơ huơ- Đưa xin cái mũ bảo hiểm coi, Pikachu tóm giờ.
Con xe Dream cũ đưa 2 người có thể gọi là xa lạ, 1 bùng học, 1 bùng làm dọc theo con đê sông Hồng tiến xuống phía Nam, những con gió từ phía sông thổi tới, tóc em tung bay. Người ta sẽ tưởng họ là 1 cặp đôi nếu thấy em ôm nó nhưng không, Tuấn mong được cảm giác đó nhưng giờ có vẻ em đang ngồi xa nó. Tuấn bèn giở thủ đoạn hèn hạ, cứ lao vào ổ gà để phanh gấp hòng thu ngắn khoảng cách. Như hiểu ý, em cười, rõ xinh, em xích lại gần, quàng tay ôm nó, ngực áp sát vào lưng, em trách:
– Đi đứng cẩn thận coi.
Tuấn hơi giật mình không phải vì lời em trách mà vì cặp núi đang phập phồng sau lưng nó, rất dễ để nhận thấy nó mềm và to quá.
– Vậy ta đang đi đâu đây? – Em hỏi
– ……- Tuấn không trả lời câu hỏi của em kéo nó trở về với thực tế
– Này “10 triệu”, tôi đang hỏi anh đó – Tay em giơ giơ trước mặt nó như kiểu người ta kiểm tra người mù
– Về quê – Tuấn trả lời
– Vậy tôi phải làm gì để đáng 10 triệu? – Em thắc mắc
– Chỉ cần ngồi đó, Mặt em là đủ đáng giá 10 triệu rồi.
Em chột dạ, trán hơi nhăn lại ra vẻ nghi ngờ:
– Đừng bảo là đi vẽ tranh khỏa thân nhé?
– ……………
Tuấn không trả lời, nhìn mặt Tuấn lạnh tanh, em cũng chẳng hỏi thêm, vậy là 2 người 1 trai 1 gái cứ lặng lẽ trên con đường đầy nắng và gió. Mùa thu đã đến rồi.
Xe dừng lại trước cổng làng nhuốm màu thời gian, rẽ vào chợ, gọi là chợ nhưng cũng khá nhỏ, vài quán tạp hóa, vài cửa hàng bán hoa quả, vài phản thịt…. Em mải ngắm những ruộng lúa vàng trải dài bên kia đường còn Tuấn tranh thủ mua vài thứ linh tinh để trưa nấu cơm, 1 vài cân hoa quả. Khi Tuấn quay ra đã không thấy em đâu, ngó quanh quất, thấy em đang ngồi trên chiếc cầu bắc ra ao, nơi mọi người khi đi đồng về thường ra đó rửa mặt mũi chân tay, quần em xắn cao, chân buông thõng nghịch nước như trẻ nhỏ, làn da trắng ngần, đạp nước bắn tung tóe, Tuấn tự hỏi do khung cảnh đẹp nên người ăn theo hay do người đẹp nên cảnh cũng hóa bồng lai.
– Đi thôi – Tuấn gọi em
Em ngước mắt nhìn Tuấn, ngây thơ, ánh mắt toát lên sự trong sáng, nếu không phải biết em trong hoàn cảnh tối qua thì Tuấn có chết cũng dám khẳng định đây là nàng tiên giáng trần chứ không phải người thường.
– Đẹp thế này có cho anh vẽ tranh nude tôi cũng cam. – Em cười, hiền khô
Xe lại tiếp tục bon bon trên con đường làng, theo họ là những tiếng chào hỏi của Tuấn, cảm tưởng như nó quen cả làng, ai cũng cười với nó, cũng nhìn theo nó, nhưng chẳng phải vì nó mà họ nhìn là vì cô thiếu nữ xinh như hoa đang ngồi sau ôm chặt nó. Má em đỏ hồng, em ngại. Không sai, em ngại thật, bình thường đi “làm dịch vụ” có thoát ý trước mặt, trần truồng trước khách em cũng chẳng ngại như bây giờ, đơn giản là vì em thấy ở đây giống như chính quê hương của em.
Càng đi sâu vào làng những ngôi nhà to hơn, cao hơn dần dần hiện ra, ngỡ tưởng đây là 1 làng quê “chuẩn vịnh bắc bộ” nhưng không hẳn, người dân ở đây ngoài những người nông dân hiền lành chân chất còn có những người từ thành phố muốn tránh cái bụi bặm, ồn ào chốn thành thị về đây sinh sống. Xe dừng lại trước ngôi nhà gỗ 3 gian khá cổ được rào lại bằng hàng rào những bụi bô rô ( ae nào không biết thì lên mạng search cây bô rô hay ô rô gì đấy nhé) trước nhà là 1 mảnh vườn nhỏ trồng nào rau nào cây ăn quả. Tuấn dắt xe vào ngõ, em còn đứng đó nhìn Tuấn. Tuấn quay lại nhìn em, như hiểu được suy nghĩ của em, Tuấn chấn an:
– Đây chỉ là nhà thờ tổ thôi, nhà anh đây cơ – rồi Tuấn chỉ vào ngôi nhà 3 tầng khang trang phía bên kia khu vườn.