Truyện Sex Yến gợi tình

Còn Hạnh và Bình ở bên ngoài tranh thủ thay phiên nhau “cầy xới” nát bét tỉnh Lạng Sơn với phương châm “không tìm thấy người thì cũng phải thấy xác”. Còn Tùng sau hơn 2 năm chỉ biết đến rừng núi cuối cùng thì cũng được đi theo gia chủ đi chợ vùng cao để khuân hàng về cho gia chủ. Bao nhiêu năm rồi Tùng không được đến một nơi náo nhiệt như vậy nên Tùng cảm thấy ồn ào đến điếc tai. Nhưng rồi sau 2 tuần đi theo gia chủ đi chợ vùng cao cuối cùng thì Tùng cũng bắt đầu làm quen trở lại với tiếng người cười nói ồn ào. Và chính vì việc đi chợ vùng cao liên tục thế này mà Tùng đã gặp được Hạnh. Nhưng cũng không dễ dàng gì. Vì Tùng bây giờ cũng tàn tạ quá nên Hạnh cũng không nhận ra được Tùng. Còn Tùng thì cũng không nhìn thấy Hạnh vì Tùng chỉ cúi gằm mặt xuống đất nghĩ ngợi mông lung. Phải rất lâu cho đến khi Tùng loay hoay thế nào đó chạm vào tay Hạnh một cái. Tùng và Hạnh nhìn nhau rất lâu. Tùng trợn tròn mắt vì nhận ra Hạnh. Còn Hạnh thì sau khi nhìn rất lâu cũng nhận ra Tùng. Khi Hạnh định kêu to lên thì Tùng ra hiệu bảo Hạnh im lặng, rồi Tùng lẳng lặng đi theo gia chủ của mình. Hạnh lẳng lặng đi theo. Tùng nheo mắt Hạnh chỉ vào sợi chỉ trên giạt áo rồi vứt xuống đất, rồi làm động tác giống như là kéo sợi chỉ đi theo mình. Hạnh hiểu ngay ý của Tùng là Hạnh làm dấu trên đường đi để còn nhớ đường mà bỏ trốn. Hạnh lôi tất cả mọi thứ trang điểm của mình, kem chống nẻ, kem trang điểm, phấn bôi mặt, ….. bôi khắp nơi lên các cây dọc đường đi để làm ký hiệu.

Tối hôm đó Tùng được giải thoát bởi công an tỉnh Lạng Sơn, còn bọn chó má kia thì bỏ của chạy lấy người. Tùng được giải thoát sau gần 3 năm tủi nhục ở đó. Tùng được đưa về Hà Nội. Trên đường về Tùng được nghe câu chuyện của Yến, Hạnh nói:

– May quá bây giờ anh còn sống thì may ra Yến còn vui vẻ trở lại. Nó bây giờ cứ lầm lỳ như một bóng ma vậy. Anh nuôi con của Yến chứ?

– Chắc chắn rồi. Giờ chỉ cần chúng tôi hạnh phúc bên nhau kể cả cửu vạn hay bốc vác gì cũng được. Chỉ cần có nhau là đủ. Tiền chúng tôi để giành còn nhiều không?

– Đến lúc Yến được thả ra thì chắc là không còn được nhiều. Khoảng còn 10 triệu. Chẳng đủ để làm gì đâu anh ạ.

– Chẳng cần, còn người la còn của, phải không em?

– Uh, mong là vậy, anh và Yến sóng gió quá rồi.

Tháng sau Hạnh dẫn Tùng đi theo để thăm nuôi Yến. Yến ngạc nhiên, sung sướng đến bật khóc rồi mỉm cười. Yến chỉ muốn ôm chầm lấy Tùng để thoả cơn mong nhớ. Tùng cũng vậy nhưng quy định trại giam đâu cho phép. Cả hai cứ ngồi nhìn nhau, mừng mừng, tủi tủi chẳng nói gì cả. Cho đến khi Yến được đưa trở về trại giam. Tùng chỉ nói lên một tiếng:

– Hãy cố cải tạo tốt. Anh sẽ chờ em. Anh sẽ nuôi con của em.

Ngày Yến được thả về, Tùng, Hạnh và Bình ra đón và đưa về căn nhà trọ của Hạnh và Bình. Tùng đã được chữa khõi căn bệnh trĩ và lòi rom của mình và đã ngốn hết 2 triệu. Trong thời gian Tùng ở ngoài, Tùng cũng làm cửu vạn bốc vác thêm ở ngoài cũng để dành được hơn 1 triệu, vì tiền ăn tiếng uống, tiền nhà, tiền nước, tiền điện đều có Hạnh và Bình thay phiên nhau lo. Tiền Tùng kiếm được chỉ là tiêu vặt, nuôi con và để dành để lo cho Yến sau này.

Yến xin được một chân giúp việc cho một phụ nữ giàu có nhưng bị bại liệt hai chân 24h/24h phải ngồi trên xe lăn. Yến làm giúp việc từ 9h sáng đến 9h tối rồi về nhà. Yến và Tùng cứ gom góp mãi cuối cùng cũng để ra được 3 triệu, cộng thêm 9 triệu tiền để dành của 2 người trước khi đi tù. Một năm rồi vậy mà Yến và Bình vẫn cứ cầm hơi như vậy. Không khá và cũng chẳng để dành được mấy. Tùng vẫn kiên trì cố gắng, nhưng Yến thì đâm ra nản chí, hận đời và đòi trả thù Cường, Tuyết và ban Sơn. Nhưng Tùng ngăn lại không cho. Tùng, Hạnh và Bình đều cố động viên Yến rằng: “Còn người là còn của. Cứ bình tính, từ từ cố gắng, trời không phụ những người tốt đâu. Còn bọn họ trước sau gì thì cũng sẽ bị quả báo”. Nhưng Yến vẫn không nghe vì con của Yến ngày càng lớn, phải cho nó đi học rồi còn ti tỉ những thứ khác. Yến phải báo thù những kẻ đã làm cho đời Yến thành ra thế này. Nói thế nào cũng không được. Yến ngày càng trở nên xấu tính xấu nết, nói năng lếu láo với Hạnh và Bình. Mắng mỏ, cào cấu thậm chí là đánh Tùng một cách vô cớ. Tất cả mọi người đều rất khổ tâm nhưng không biết làm sao. Với một tính cách ngày càng quá quắt như thế Yến cũng mất luôn chân giúp việc tại nhà phụ nữ khuyết tật kia. Dù phụ nữ đó rất hiền và dễ tính. Đã bao nhiêu lần thông cảm cho hoàn cảnh của Yến, cố gắng bỏ qua hết lần này đến lần khác, động viên Yến hết lần này đến lần khác nhưng Yến vẫn làm việc vô trách nhiệm. Người phụ nữ tật nguyền đó chỉ góp ý nhẹ vài câu thì bị Yến mắng cho xa xả như thế Yến là bà chủ còn người phụ nữ đáng thương đó là giúp việc của Yến vậy.

Giọt nước tràn ly, Yến bị cho nghỉ việc. Mọi gánh nặng cơm áo gạo tiện hiện nay dồn lên đôi vai của Tùng. Ban ngày đi làm cửu vạn, tối mượn xe của Yến chạy xe ôm kiếm thêm đồng ra đồng vào để còn nuôi vợ nuôi con. Nhất là Yến đốt hết tiền vào rượu và thuốc lá, chỉ một mực suy nghĩ tìm cách để trả thù Cường, Tuyết và ban Sơn.

Kế hoạch của Yến gặp Vương – chàng pêđê đã từng yêu Tùng một cách điên cuồng. Vương gần 3 năm nay, tìm Tùng khắp nơi, đổ bao nhiêu nước mắt vì Tùng. Khi nghe thấy những gì mà Tùng phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Vương cũng chỉ muốn băm vằm mụ Tuyết và lão Cường ra ngay lập tức. Vương và Yến gặp nhau, hai ý tưởng báo thù gặp nhau. Và giờ thì không ai có thể ngăn cản họ được nữa. Vương làm nhiệm vụ là làm một trong những người tình của Tuyết, đúng rồi nếu xét và khoản đẹp trai thì Vương còn hơn cả Tùng, chim cò, nghệ thuật ái ân của Vương còn hơn cả Tùng. Vương trước đây cũng là một trai gọi chuyên phục vụ pêđê. Từ khi yêu Tùng thì Vương đã bỏ nghề, một mặt là vì muốn chung thuỷ với Tùng, mặt khác thì Vương cũng đã kiếm đủ tiền để mở một cửa hàng cho riêng mình – hiện nay Tùng cũng đang làm việc cho cửa hàng của Vương. Khi biết Yến thất nghiệp, Vương mời luôn cả Yến về bán hàng cho Vương. Vô tình khi Vương gặp Yến và biết được sự thù hận của Yến. Hai ý tưởng lớn gặp nhau và lại có nhiều chuyện để nói.

Vương được giao nhiệm vụ là cặp kè với mụ Tuyết. Đây là một nhiệm vụ dễ dàng với những người đàn ông khác nhưng lại cực kỳ khó khăn với Vương, vì Vương chưa bao giờ có cảm hứng tình dục với đàn bà cả. Còn Yến có nhiệm vụ tiếp cận với phó giám đốc của công ty Sinamex – nơi Cường làm việc với một ngoại hình hoàn toàn mới. Cường chỉ thấy Yến quen quen chứ còn cũng không nhận ra Yến. Nhiệm vụ của cả Vương và Yến là tiếp cận để tìm ra những điểm yếu trong làm ăn của Cường và Tuyết.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23Next page
Back to top button