Chị thẩn thờ nhớ đến thời điểm cách đây gần 1 năm khi chị mới tiếp cận với con cu tui … Vậy mà bây giờ tui đã biết thủ dâm cho chị làm chị thật sung sướng. Chị thật sự muốn cho tui đút con cu vào lồn chị thử xem sao khi mà tui đã làm cho chị nứng quá trời rồi mà sao tui vẫn chưa chịu tới luôn. Hổng lẽ chị phải kêu tui đút cu vô lồn chị đi, hay là tự tay chị phải càm cu tui mà đút vô lồn chị? Chị nhủ thầm là nhất định sẽ chủ động cầm cu tui mà đút vô lồn chị chứ không thể chần chừ kéo dài được nữa. Thậm chí chị còn muốn có bầu với tui nữa kìa. Chị lắc đầu như muốn dẹp bỏ cái ý tưởng điên rồ đó ra khỏi đầu nhưng sao chị cứ thèm cái lưỡi, cái miệng, 2 bàn tay của thằng nhóc quá đi. Nó đã làm cho chị điên lên được.
Ngày hôm sau, mẹ tui chạy đôn đáo tìm cách liên lạc với ba tui nhằm hối thúc ba tui phải nhanh chóng “di tản” nên mẹ nhờ dì Tư, em ruột mẹ tui đón giùm con Chi vì nó học chung trường với con gái của dì. Tui quá giang thằng bạn chung lớp được ba nó đón về sớm ngay sau khi Dinh Độc Lập bị dội bom. Hổng ngờ, trưa hôm đó, vợ chồng dì Tư lùa hết gia đình dì lên tàu Thương Tín nên con Chi cũng bất đắc dĩ đi luôn qua Mỹ mà gần 20 năm sau anh em tui mới gặp lại nó.
Giữa lúc ấy, anh Tư về nhà nhưng không phải đón mẹ con chúng tôi đi Mỹ mà anh nói cho mẹ tui biết là ba tui đã bị “cách mạng” bắt giữ sau khi căn cứ thất thủ. Mẹ tui oà khóc rồi xỉu luôn nên chị ba phải vô săn sóc cho mẹ tui.
Trưa 30/4/75, sau khi ông DVM tuyên bố đầu hàng, gia đình tui y như có tang cho dù tui chưa biết VC là gì. Mẹ tui hốt hết quần áo nhà binh, giấy tờ, huy chương của ba tui đem đi đốt hết rồi ngồi buồn thẫn thờ, không còn thiết tha gì đến chuyện ăn uống. Ba tui đi tù cải tạo ở tận ngoài Bắc còn anh Tư lại cắm cờ lên xe Jeep mà chạy khắp nơi với vẻ mặt hồ hỡi phấn khởi kéo theo mấy đứa cà chớn trong xóm vui mừng hớn hở chào đón VC vô Saigon. Mẹ tui không còn là bà lớn nữa mà phải mặc bộ đồ bà ba thay cho những bộ áo dài hay áo đầm. Lạ lùng làm sao khi mẹ tui lẫn chị ba đều trông rất là xinh đẹp, duyên dáng và khiêu gợi hơn trong những chiếc áo bà ba và quần satin; nhất là khi quần áo lót ẩn hiện sau làn vải mỏng, đầu vú nhu nhú, cổ áo trái tim hay lá sen phô bày gò ngực thiệt là dễ thương; chưa kể là lắm lúc mẹ tui khum người hay cúi xuống thấp thì cả một vùng đồi núi nhấp nhô với khe ngực sâu thẳm còn khiêu gợi hơn cả khi mẹ tui còn ăn diện như bà lớn. Mông đít vêu lên như đít vịt của mẹ tui mà mặc quần satin thì khỏi phải nói, nhìn từ phiá sau là cứ muốn vỗ mông cho sướng!
VC vừa vô Saigon thì anh Tư trở thành thượng úy chứ không còn là hạ sĩ tài xế. Nghe nói anh vào làm cán bộ công an ở quận rất có uy nên kéo chị ba vô làm cho uỷ ban phường phụ trách phụ nữ rồi sau đó lại đi bán gạo cho khu vực dân phố gần nhà tui. Trong khi anh Tư ra oai hò hét và o ép gia đình tui đủ điều; đáng ghét nhất là những khi anh Tư công khai cưỡng bức mẹ tui phải thoả mãn nhu cầu sinh lý cho anh ta bằng những trò bạo dâm bệnh hoạn như một hình thức trả thù. Anh ta và cả mẹ tui đều cho rằng phen này ba tui đi tù mút chỉ, không có ngày về, thậm chí là người “có nợ máu với nhân dân” như ba tui thì sẽ chết mất xác trong tù luôn. Bù lại, tội nghiệp chị ba cứ tới lui chăm sóc cho mẹ và tui hoài; nhất là khi cả nước ăn độn thì chị vẫn dấm dúi cho vài ký gạo, bột mì, bo bo… và cả nhu yếu phẩm vì sợ chúng tôi thiếu đói. Khi phường đến kêu mẹ tui đi kinh tế mới hay hồi hương thì chính chị ba lại là người khuyên mẹ tui hãy cố gắng bám trụ Saigon. Chính chị ba đã nhiều lần cứu giúp mẹ con tui thoát khỏi bàn tay ác độc của anh Tư. Vậy mà từ ngày 30/4/75 cho đến mấy tháng sau, tui vẫn cố tinh tránh mặt chị ba một cách vô duyên, lãng xẹt. Nhiều lần chị ba qua nhà tui mà tui cứ trốn trong phòng cho đến khi chị chào từ giã mẹ tui thì tui mới bước ra hỏi mẹ tui coi chị ba đến nhà mình có chuyện gì vậy. Với anh Tư, tui càng ghét thậm tệ, đừng hòng chào hỏi hay ngó tới mặt anh ta. Có lẽ anh Tư và mẹ tui đều biết vậy nên cả 2 phớt lờ luôn.
Mãi cho đến một hôm, khi tui đi học về sớm hơn thường lệ, tui đã bắt gặp anh Tư đang mặc lại áo quần sau khi hắn vừa cưỡng hiếp mẹ tui xong ngay trong phòng của mẹ. Nhìn mẹ tui trần truồng nằm tênh hênh trên giường trong khi quần áo của me còn vương vãi trên sàn nhà.Tui không biết mẹ tui có còn lo sợ hay thù ghét một anh VC tên Tư hay là mẹ tui đã không cần biết anh Tư là VC hay không nữa khi mà ba đi tù cải tạo đã lâu rồi nên mẹ tui chỉ cần một thằng đực thoả mãn cho bà mỗi khi nổi cơn ham muốn nhục dục? Từ lúc mẹ tui bị cưỡng hiếp ngay sau 30/4/75 đến khi mẹ tui đành chịu cho anh Tư chơi xả láng bất kỳ lúc nào hắn muốn là bao lâu thì tui không rõ nhưng khi tui bắt đầu đi học lại dưới mái trườngg XHCN thì mỗi khi tan học về đến nhà, tui biết là cả ngày mẹ tui đã ở nhà chỉ để phục vụ cho anh Tư như một người tình. Ngay cả khi ba tui còn đương quyền tại chức, mẹ tui đã ngoại tình với anh Tư cho dù khi ấy anh Tư chỉ là một tên lính kiểng được làm tài xế cho ba tui. Bây giờ ba tui đi tù, nhà chỉ còn 2 mẹ con nên bà bắt đầu tự do ân ái công khai với anh Tư mà chẳng cần đếm xỉa gì hết và cũng không biết mắc cỡ khi thấy con trai bước vô phòng. Có lẽ mẹ tui vẫn nghĩ tui chỉ là con nít không biết gì nên bà cũng không hề để ý gì hết; nhất là khi mẹ tui thay quần áo hay lúc gần gũi với anh Tư. Ngày xưa là bà lớn trẻ đẹp quyền uy nên mẹ tui còn giữ kẻ, kín đáo hơn một chút chứ từ khi VC vô Saigon, mẹ tui sa sút dần, từ ăn mặc giản dị và bình dân rồi đi dần đến buông thả hơn nhiều. Thấy tui bước vô nhà, cả anh Tư lẫn mẹ tui vẫn tỉnh bơ coi tui như thằng con nít hỉ mũi chưa sạch trong khi tui cũng chỉ biết nhìn hắn cười trơ trẽn bước ra khỏi nhà mà chẳng làm gì được hắn khi bên hông hắn kè kè khẩu K 54. So với hắn, tui còn nhỏ quá nên lúc ấy tui chẳng làm gì được. Trong đầu tui chợt nảy sinh ý nghĩ trả thù rất nhỏ mọn là hắn đã đụ mẹ tui thi tui sẽ đụ vợ hắn. Ngay cả với mẹ tui lúc ấy, tui cũng không còn coi người đàn bà đang trần truồng nằm tênh hênh trên giường là mẹ tui nữa mà bây giờ tui lại thấy giận và ghét luôn mẹ tui vì bà chỉ còn là một người đàn bà hư hỏng đã phản bội chồng khi ông đang ở trong tù cải tạo. Không có ba ở nhà thì nhà tui chẳng khác gì căn nhà không có nóc. Lúc này tui mới thấy cần phải có một người đàn ông thay thế ba tui mà giữ cho căn nhà đừng sụp đổ. Tui muốn thay thế ba tui ngay khi ông đi tù bằng cách giúp mẹ tui xếp hàng mua lương thực thực phẩm, làm những công việc nặng nhọc mà đàn ông thường làm… Mẹ tui rất ngạc nhiên khi thấy tui tỏ ra năng nổ, xốc vác, siêng năng hơn xưa nhiều khi tui phải cáng đáng lo hầu hết mọi thứ lặt vặt trong nhà. Chỉ có điều mà tui chưa làm được là đi làm kiếm tiền để giúp mẹ tui khiến tui cứ áy náy lo nghĩ hoài.