Một lần nọ, nhân dịp về Việt Nam nghĩ hè, hai vợ chồng Minh rủ nhau đi du lịch đồng bằng sông Cửu Long, để Cô Tâm ở lại Sài Gòn giữ hai đứa nhỏ. Khi đến Vĩnh Long thì họ thấy thích thú quá nên quyết định dừng lại vài ngày. Phải biết là Vĩnh Long là tỉnh nghèo nhất trong các tỉnh ở đồng bằng sông Cửu Long, ngành du lịch còn khá khiêm tốn. Họ kiếm được một nơi trú ngụ thật dân dã như Minh mong muốn : đó là trong nhà của một gia đình nhà nông khá khang trang. Phương thức đó có nhiều điểm thú vị vì khách được sống trong một không gian rất khác biệt với những khách sạn, resorts và lại còn được chia sẻ những bữa cơm đậm mùi vị đồng nội. Căn nhà của họ mướn nằm trong vườn cây của gia đình, cách biệt với nhà của gia chủ nhưng các bữa cơm thì được diễn ra tại nhà của gia chủ.
Sau bữa ăn chiều, chủ nhà kêu hai người con lấy xuồng chở hai vợ chồng Minh đi dạo trong những con rạch thơ mộng trong vùng. Thằng Dũng thì ngồi đằng sau chèo xuồng còn con Ái chị nó thì ngồi ở mũi xuồng dùng một cây cọc để lèo lái ở những nơi chật hẹp. Hai chị em rất vui tính, vừa làm việc vừa hò hát rất nhộn làm hai vợ chồng Minh cũng thấy cực kỳ thoãi mái. Nhìn thằng Dũng lần đầu, Minh đã có cảm tình ngay với nó. Thằng nhỏ mới 14, 15 tuổi, gương mặt sáng sủa nhưng lại có một cái gì đó rụt rè như con gái làm Minh thấy thích thích. Ngược lại thì con Ái lại đầy nét nam tính, từ cách đi đứng đến cách ăn nói. Ông Tư, ba của hai đứa phải phân trần với vợ chồng Minh:
– Cô Chú thấy đó, con gái gì mà cứ cương cứng như con trai, may mà tui kiếm cho nó được một tấm chồng …
– Ủa, bé còn trẻ quá mà bác ?
– Coi vậy chứ nó cũng 18 tuổi rồi đó Cô ! tháng sau là nó về nhà chồng rồi đó.
Con Ái đứng gần nghe thấy liền chu mỏ lên :
– Con lấy chồng về dạy cho nó biết nghe lời vợ râm rấp.
Ông Tư thở dài :
– Cô Chú thấy không, con gái gì mà ăn nói không ra gì, không biết về nhà chồng sẽ ra sao ?
Trinh cười :
– Cháu thấy bé Ái tuy ăn nói không kiêng nể ai nhưng thật ra nó còn ngốc nghếch lắm, gặp chồng biết trị nó thì nó sếp ve hà Bác ơi !
– Phải chi thằng Dũng có được tính nết của chị nó còn con Ái thì từ tốn, nhẹ nhàng như thằng em nó thì hợp tình hợp lý hơn.
Tối hôm đầu tiên, Trinh nằm rút vào lòng của Minh mà cười nhỏ :
– Anh nè, sao em thấy hình như anh có vẻ mết thằng Dũng, phải không ?
Minh cũng cười theo :
– Ý, em nói bậy nhe ! anh có phải là pê-đê đâu mà mết với miết một thằng con trai ?
– Những nhà tâm lý học nói là trong mổi chúng ta đều có phần âm và phần dương. Thông thường thì phần nầy lấn át phần nọ, nhưng đúng thời điểm thì cái phần bị lấn át cũng ngốc đầu lên …và đòi quyền tự do dân chủ !
– ….
– Thì cũng như em vậy thôi, trong em, phần âm rất thịnh, không thua gì phần dương, vì vậy mà em hoàn toàn lưỡng tính, em có thể thương yêu cả anh lẫn chị Tâm.
Minh cúi đầu làm thinh, không trả lời, nhưng Trinh biết là chồng nàng đang trong trạng thái phân vân, không còn cả quyết nữa ; cứ để cho chàng tự quyết định với thời gian.
Hôm sau, Minh nói với vợ :
– Em nè, hay là mình ở thêm hai ba ngày nửa, ở đây anh thấy thích quá.
Trinh mừng lắm, nàng biết là chồng nàng đã lấy quyết định rồi. Con Trinh mong muốn chồng mình vượt qua được những định kiến do tâm lý chi phối. Chồng nàng tuy chấp nhận lưỡng tính nơi nàng, chấp nhận nàng có liên hệ với Cô Tâm người tình nữ, nhưng đó chỉ là quyết định của lý trí mà thôi chứ trong thực tế hằng ngày thì Minh vẫn còn xa lạ với chuyện lưỡng tính. Đây là lần đầu tiên chàng cảm nhận trong cơ thể sự thu hút đối với một người đồng giới tính.
Những ngày sau đó Trinh tạo đủ mọi cơ hội để chồng mình được tiếp cận riêng với thằng Dũng.
Còn nàng thì để giết thời giờ nàng chợt nẩy ý định quyến rũ con Ái. Một điều quá dễ dàng đối với một người phụ nữ như Trinh, nhiều kinh nghiệm hiểu biết về bọn con gái mới lớn.
Nhanh chóng nàng khởi động sự luống cuống ngượng ngùng nơi đứa con gái. Nàng lợi dụng cơ hội trầm trồ khen làn da của con Ái để vuốt ve cánh tay của nó, thầm thích thú khi thấy con bé đỏ mặt mà nổi da gà cùng mình vì chưa bao giờ được ai đó vuốt ve mình.
Ngồi trên thảm cỏ gọt xoài cho Trinh ăn, chợt con Ái nhẩy đổng lên vừa phủi lia phủi lịa ống quần của nó. Nó sơ sót để cho mấy con kiến lửa bò vào ống chân nó.
Trinh cả cười, nàng kéo con Ái ngồi xuống cái ghế dài gần đó rồi không cho nó kịp phàn ứng, nàng kéo tuột quần nó vứt sang bên :
– Để chị bắt kiến cho em, nằm yên đi nè !
Con Ái đành phải nằm yên ngượng ngùng để cho Trinh bắt mấy con kiến quái ác. Thật ra thì chỉ có hai ba con mà thôi nhưng Trinh lợi dụng thời cơ để rờ mó da thịt đứa con gái. Dưới ánh nắng, cặp chân với hai đùi trắng phau của con Ái được phơi ra lồ lộ. Trinh mỉm cười khi nhìn thấy cái quần lót có vành ren màu hồng, nàng thầm nghỉ :
– « Chà, con nhỏ tuy nhà quê nhưng cũng biết ưa chưng diện … »
Phần con Ái thì nó thật sự mắc cỡ ! có bao giờ nó bị đưa vào tình huống kỳ cục này đâu : nằm tênh hênh ra đó để cho người lạ rờ mó da thịt trần trụi của mình. May cho nó là « người lạ » chỉ là một phụ nữ như nó ! nhưng kế bên cảm giác mắc cở thì con Ái lại thấy bồi hồi kèm theo thích thú lạ lùng. Nó nhắm mắt nằm yên chịu trận.
Chợt nó nghe Trinh chắt lưỡi :
– Em ơi, lại có mấy con kiến chui vào quần lót của em nè !
Con Ái hoảng kinh, la làng. Thừa dịp, Trinh tuột phăng cái quần lót màu hồng rồi trấn an đứa con gái ngu ngốc :
– Nằm yên … để chị bắt kiến cho em …
Thiệt ra thì đâu có con kiến nào đâu chỉ là cái mẹo để tuột được quần lót của con Ái mà thôi. Trinh thích thú úp tay lên mu lồn con bé. Con Ái gần như không có lông, mu lồn dễ thương của nó gần như nhẵn thín. Trinh làm bộ chú tâm bắt kiền để vuốt ve mu lồn con nhỏ … lần này thì con Ái ngượng đến đỏ rần gương mặt. Nó cuống cuồng không biết phải làm sao, mọi việc sẩy đến nhanh quá, nó trở tay không kịp…
May cho nó là Trinh kéo tay nó giúp nó đứng dậy, nàng nhìn nó mà cười :
– Xong rồi đó cô nương ! mình đi về. Bận quần áo vô đi, con gái gì mà hở trước hở sau, người ta thấy mà cười cho !
Con Ái lại được một dịp đỏ mặt, không biết trốn vào đâu !
Tối hôm đó, đứa con gái dậy thì cứ trằn trọc thật lâu trước khi tìm được giấc ngủ…