Hai mẹ con đả đến trước căn biệt thự xinh xắn trong khu phố Quận 3 yên tĩnh nầy.
Mẹ con bé dặn dò nó một lần cuối trước khi bấm chuông:
– con nhớ nghe lời cô chú đây hết mình, không được từ chối điều gì hết nghe con. Nhà mình nghèo nên mẹ đã đồng ý cho con đến ở với cô chú nầy trong vòng 5 ngày. Con đả gần 15 tuỗi rồi, con cũng phải hiểu tình cảnh gia đình mình mà ráng chịu đựng nghe con.
Con bé bùi ngùi ôm mẹ nó vào lòng. Nó cũng hiểu chứ, là mẹ nó có thỏa thuận gì đó với hai vợ chồng chú Trí nào đó mà Con bé cũng chưa từng gặp mặt. Nó chỉ hiễu mang mán là cô chú Trí đã đưa một số tiền khá lớn cho mẹ nó, với điều kiện là nó phãi về nhà cô chú trong vòng 5 ngày để « phục vụ đặc biệt » cho họ. Khi nó thắc mắc hõi mẹ nó thế nào là phục vụ đặc biệt, mà chỉ trong 5 ngày thì mẹ nó chỉ nói qua loa :
– thì con chỉ cần nhớ là người ta biểu gì con cũng phải « dạ », nhớ bao nhiêu đó là đũ rồi.
Con bé không khỏi hồi hộp vì đây là lần đầu nó xa nhà. Đi ở với người lạ rồi sẻ ra sao, liệu nó có đáp ứng nổi đòi hỏi của chủ hay không ? nếu biểu nó lao động thì nó không sợ vì nó quen điều đó rồi, nó đâu có ngại làm lụng. Nhưng mà tại sao chỉ có 5 ngày ? bộ sau đó thì người ta đuỗi nó hay sao ? hay là còn gì nửa mà nó không biết ? nó tự nghỉ, thôi hơi đâu mà suy nghĩ cho mệt, miểng là mình cứ « dạ » râm rấp như mẹ dặn là xong !
Cánh cửa hé mở, một gương mặt phụ nử hiện ra làm Con bé ngẩn ngơ. Chao ơi sao lại có người đẹp như trong tivi vậy. Mùi nước hoa thơm tỏa ra từ cô ta làm Con bé càng thấy lúng túng. Người phụ nử mở rộng cửa và nhìn Con bé một cách đầy thiện cảm :
– À thì đây là con bé, con cũa chị hã chị Tư, mời chị vào nhà.
– Dạ thôi cô ạ, tôi phải đi ngay không khéo lở chuyến xe đò. Tôi gởi Con bé lại cho cô vài ngày, cô chỉ dạy nó giùm tôi.
Nói xong, chị Tư hối hã quay lưng đi ngay. Con bé nhìn theo mẹ nó đến khi mẹ nó khuất sau khúc quanh. Khi nó quay lại thì thấy người phụ nử trong khung cửa vẫn nhìn nó với nụ cười đầy thiện cãm. Con bé bối rối, cuối nhìn xuống đất. Người phụ nử đưa tay ra về phía nó :
– Thôi để chị dẫn em vào nhà.
Con bé ríu ríu đưa bàn tay của mình cầm lấy tay của người phụ nử và bước theo trong lòng rối như tơ vò. Nó cảm thấy người đàn bà trẻ đẹp nầy thân thiện với nó, làm nó cũng có cãm tình ngay với cô ta, nó thấy mình gần gũi với cô Oanh, nó ví mình như người gần chết đuối mà vớ được cái phao. Trong phòng khách, cái gì cũng mới lạ với nó, quả là một thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới hàng ngày cũa nó.
– Em ngồi xuống đây, uống ly nước đi !
Con bé ngượng ngùng cầm ly nước lên miệng, lí nhí :
– Dạ cám ơn cô…
Oanh cắt ngang :
– Chị muốn em kêu chị bằng chị, không được khách sáo. Dù sao chị hơn em đâu có bao nhiêu tuỗi. Thôi bây giờ để chị nói qua cho em biết chương trình của 5 ngày tới đây. Chị nói thẳng cho em biết, chị và anh Trí đả có nguyện vọng từ lâu được chăm lo đầy đủ cho một đứa bé gái, nhưng kiếm hoài chưa được. Cách đây không lâu, anh và chị có dịp đi Thủ Đức, trong lúc đang ngồi ăn trưa trong quán thì thấy mẹ con em đi qua, mẹ em gồng cái gánh trái cây, còn em thì đội nón lá đi sau. Vừa nhìn thấy em thì anh Trí đả thúc chị : cô bé nầy dể thương và đẹp quá, có lẽ đây là mục tiêu mình tìm kiếm từ lâu nây…
Con bé nghe đến đây thì mắc cở đỏ mặt. Mà sao không đỏ mặt cho được khi nghe một người đàn ông khen mình – dù mình chưa thấy mặt ông ta lần nào-! Con bé củng biết mình không đến nổi nào vì khi nó đi học thì thường thấy mấy thằng con trai lớp lớn hơn hay chỉ chõ nó và nói trăng nói cuội, nhưng nó cũng không chú tâm cho lắm vì thật sự mà nói thì nó chỉ có 14 tuổi hơn nên chuyện trai gái vẩn còn xa vời với nó. Nó chỉ nhớ có lần bị mắc mưa phải ở lại nhà con Thúy một đêm, mà tối đó sau buỗi cơm, con bạn học cũa nó đã nói với nó một cách bí mật :
– Chút nửa, ba mẹ tao ngũ rồi tao cho mầy coi cái nầy ngộ lắm !
Nó cũng thấy kích thích và tò mò vì giọng nói đầy vẽ bí ẩn cũa con Thúy.
Một lúc sau, đang chăm chỉ làm bài trên cái bàn nhỏ trong phòng con Thúy thì con bạn cũa nó thình lình đặt lên cuốn tập cũa nó một tờ giấy đôi ghép lại và thầm thì :
– Mỡ ra coi đi, mầy !
Con bé cười cười mở trang giấy và mặt nó bổng trở nên đỏ bừng. Trước mắt nó là một tấm hình nhầu nát có lẻ vì đả được xem qua quá nhiều lần, nhưng hình vẩn còn rỏ. Đôi mắt con bé dính chầm chập vào đó : nó thấy một người đàn ông đang hôn say sưa môi cuả một người đàn bà, áo sơ-mi cũa cô ta đả tụt xuống một bên và nó cũng nhìn thấy rõ một tay cũa người đàn ông đang bóp vú căn cứng cũa người đàn bà. Nó nhìn vẻ đam mê trên gương mặt cũa người đàn bà và nó thấy nóng ran trong cơ thể. Từ từ nó cãm nhận đôi vú nhỏ xíu cũa nó cũng đang dần dần căng lên : đây là lần đầu tiên nó có cái cảm giác đó, thông thường thì đâu bao giờ nó chú trọng đến bộ ngực cũa nó đâu ! và lạ lùng hơn nữa, nó lại thấy ngứa ngứa giửa háng cũa nó và nó tự động thò tay xuống rờ vào con chim cũa nó.
Con Thũy bật cười nhỏ lên làm nó giựt mình rút tay lên :
– Chà, mới thấy một chút mà đả hứng rồi sao ?
– Cái gì mà hứng với không hứng !
– Thì tao cũng vậy mà ! nhìn cái hình nầy một lúc là tao thấy ngứa ngứa dưới chim, phải lấy tay xoa xoa một chút mới hết. Mầy làm thử đi, sẽ thấy tao nói đúng.
Con bé nghe theo lời bạn thò tay xuống xoa nhẹ vào đũng quần, nơi con chim.
Con Thũy la nhẹ nó :
– Rõ ràng mầy hõng biết gì hết ! phải xoa thẳng lên mới hết ngứa, chứ ai lại xoa trên quần.
Một lần nữa, Con bé lại nghe lời bạn. Nó đút tay luồn vào quần bà ba và luồn vào cái sì-líp cũa nó. Không phải đây là lần đầu tiên nó rờ chim cũa nó, mổi lần đi tắm nó đều kỳ cọ rất sạch phần thân thể nầy, nhưng lần nầy, nó có cãm giác có cái gì đó khác thường khi nó làm động tác nầy. Nó thấy có phần thẹn thùng, không biết tại sao. Nó rờ nhẹ lên cái mu vẩn còn trơ trọi, chỉ lún phún vài ba sợi lông tí xíu, nó rờ xuống chút nửa thì thấy ướt ướt. Rồi nó đụng vào một phần nào đó, chổ nó ngứa nhất. Nó xoa xoa lúc đầu nhẹ nhẹ rồi ấn mạnh tay nó vào thêm. Cái cãm giác ngứa biến mất đễ chổ lại cho một cãm giác lâng lâng khó tả.
Sau một lúc cả hai con bé cười xòa và con Thủy dấu đi cái hình trong đống sách cũa nó, và cã hai tiếp tục buỗi ôn bài…
Giọng nói cũa Oanh làm Con bé giựt mình, trở lại thực tế.
– Sau đó chị có liên lạc được với mẹ em, và mẹ em đồng ý cho em lên ở với anh chị trong vài ngày để anh chị được thỏa mãn cái mơ ước được chăm lo săn sóc cho một cô bé gái ngây thơ như em. Huống gì em lại đẹp gái nửa.
Con bé rối tung trong đầu : mình tưỡng lên đi làm công cho người ta trong mấy tháng nghĩ bải trường, để giúp mẹ kiếm chút tiền, ai dè theo chị nầy thì người ta cần mình để chăm sóc cho mình, thật là khó hiểu quá.
Con bé e dè lên tiếng :
– Cô ơi.. dạ…ï chị ơi, vậy là sao hả chị, em phải làm gì ? chị cứ biểu em , em không sợ làm việc đâu mà chị…
Oanh dịu dàng lên tiếng :
– Không em à, chị đả nói với em, em hãy để anh chị nuông chìu em trong 5 ngày. Chị hứa với em là anh chị sẻ cho em sống sướng đả đời như em muốn, chịu không ? thôi bây giờ chị muốn dẩn em đi mua vài cái quần áo cho em, không lẻ em cứ bận mấy cái áo cũ xì nầy hoài hay sao ? rồi chiều nay khi anh Trí đi làm về , mình rũ ảnh đi nghe nhạc, em chịu không ?
Con bé bàng hoàng như trong mộng, biết gì mà chịu hay không chịu…
Oanh dẩn Con bé đi mua sắm cả buổi chiều. Oanh dùng tất cả khả năng cũa mình để chinh phục lòng tin cũa Con bé. Nàng nắm tay Con bé đi tung tăng như hai chị em, lúc đầu Con bé còn e dè nhưng đứng trước sự tự nhiên cũa Oanh thì không bao lâu Con bé quên hết những ngượng ngùng. Nó tận hưỡng những giây phút không thễ ngờ nầy : nó, một con bé quê mùa, mồ côi cha, sống chật vật với một người mẹ suốt ngày lo tảo tần, cũng chính con bé đó bây giờ được nắm tay một người chị đẹp như người mẩu, đi mua những cái áo, cái quần, cái váy mà không bao giờ nó có thể tưởng tượng có thể mua nỗi ! Niềm tự hào cũa nó dâng lên tột bậc.
Oanh âu yếm nhìn Con bé :
– Chị mỏi chân quá rồi, mình kiếm chỗ nào nghỉ một chút nghe em.
Họ vào một quán cà phê sang trọng, ngồi một bàn ẩn khuất sau mấy cây kiểng sum suê. Sau khi được bồi bàn đem lại 2 ly chanh đường, Oanh và Con bé uống để tận hưỡng cái thú giãn dị được cãm nhận giòng nước lạnh chãy xuống cổ nóng khát.
Con bé thích thú quá mức : quả thật là mình hên nhất đời, có mơ cũng chưa chắt đẹp như vầy. Tự nhiên được người ta lo cho mình, mà hơn nửa lại là một người đẹp quá chừng ! Con bé liếc trộm sang Oanh, trong lúc Oanh đang nhắm mắt uống từng ngụm nhỏ nước chanh đường. Con bé nhìn chiếc cổ sang trọng cũa Oanh, rồi Con bé nhìn vào cặp môi cũa nàng một cách chăm chú. Tự nhiên Con bé lại nhớ đến cái hình mà nó đã được xem tại nhà con Thũy. Cũng cặp môi đó… Đột nhiên Con bé lại thấy ngứa ngứa ở phía háng cũa nó, nó giật mình hổ thẹn, đỏ bừng mặt lên. Kỳ cục quá, sao mà mình lạ quá vậy ! nó đang hoang mang tự nhũ mình như thế. Sao mà mình cứ nhìn vào môi cũa chị Oanh như vậy ? mà phải công nhận là chị có đôi môi quá đẹp !
– Em nghỉ gì vậy cô em cũa tôi ?
Bị hỏi đột nhiên trong lúc đang mơ màng, Con bé vụt trả lời không suy nghĩ :
– Em thấy môi cũa chị đẹp quá !
Oanh cã cười khi thấy Con bé luống cuống mắt cở. Nàng âu yếm nhìn Con bé làm cho Con bé càng hổ thẹn hơn.
– Để chị nói em nghe, môi em cũng đẹp lắm đó, em biết không. Em còn nhỏ mà môi như vậy cũng là tuyệt lắm rồi. Nhìn mà muốn cắn vào ! có điều em chưa biết săn sóc môi nên chúng nó hơi bị khô đó. Để chị xem…
Oanh xích lại gần Con bé và lấy ngón tay trỏ rờ nhẹ lên môi cũa Con bé làm Con bé thấy nhột nhạt, nhưng cãm giác đó dần dần trở thành tê tê. Con bé lịm cả người đi, muốn giử mắt mở rộng ra cũng không được. Mắt Con bé lim dim nhắm lại. Trong trạng thái đó, nó chĩ cãm nhận lờ mờ là đôi môi cũa Oanh đả đặt nhẹ lên đôi môi cũa nó, và đang nút nhẹ đôi môi cũa nó. Cãm giác đó không thể nào tả xiết. Nó ngã nhẹ lưng vào thành ghế vì nó bủn rủn cả tay chân. Một lúc sau, nó mỡ nhẹ mắt ra thì thấy Oanh ngồi cách xa nó đang uống ly chanh đường vừa mũn mĩm cười nhìn nó. Con bé mắc cở quá, muốn độn thổ quách đi và không biết phải xử sự ra sao thì Oanh đả lên tiếng :
– Chị rất hảnh diện được là người đầu tiên hôn em đó, chị mong là đả tạo được cho em cảm giác sướng thích, em có thấy sướng không ?
Con bé cúi đầu đỏ mặt.
– Chị mong là em thành thật với chị đi, có gì đâu mà mắc cở. Mà với anh Trí cũng vậy, đừng có « làm bộ » nghe ! nói thật đi, em có sướng hay không lúc nẩy ?
– Có, chút chút…
Cả hai đều cười oà lên vì câu trả lời cũa Con bé, làm mọi ngượng nghịu đều tan biến. Từ lúc đó trở đi, Con bé càng thấy khắn khích với Oanh hơn nửa. Nó thấy gần gũi hết sức với cô gái dể thương nầy.
Trên xe taxi về nhà, hai cô gaí nắm tay nhau rất thân tình. Oanh khẻ nói nhỏ vào tai cũa Con bé :
– Chút tối, em cho chị xin cái nầy nghe em ?
– Ũa, cái gì vậy hả chị ?
– Tối nay khi lên giường ngũ, em cho chị hôn em « thật sự » nghe !
Con bé đấm nhẹ vào tay người bạn cũa mình để khỏi trả lời. Trong lòng Con bé, bao nhiêu câu hỏi liên tiếp hiện ra : tối nay mình ngũ với chỉ hay sao ? còn chồng chỉ thì ngũ ở đâu ? hôn thật sự là gì ? Với sự hiễu biết hạn hẹp cũa một cô bé chưa đầy 15 tuỗi đời thì làm sao nó có thể trả lời cho được. Nó tự nhũ : mẹ dặn mình là cái gì cũng dạ là xong ! hơi đâu mà nghỉ cho mệt. Nó nhìn qua kính của xe đang chạy và lại nhớ miêng mang đến nụ hôn cũa Oanh lúc nẫy và lại cãm thấy ngứa ở chim, nhưng nó không dám thò tay vô chim đễ xoa.