– Chuyện gì ?
– Còn gì nữa, địt tôi đi, tôi thích cái buồi của cậu quá đi mất, cắm vào lồn to tôi nhanh lên, tôi không chịu được nữa rồi, thấy nước lồn to của tôi chảy te túa chưa.
Hà cười mỉm, hắn vừa tận hưởng tấm thân khác lạ của một bà goá trung niên xinh đẹp với một viễn cảnh huy Hoàng cho chính bản thân gã. Linh cảm của gã về cái ngày mở mày mở mặt chắc là chính xác rồi.
Vẻ mặt phờ phạc, hàng ria mọc rậm rì cẩu thả, Hoàng ngồi thụp xuống ghế ôm đầu, cái vẻ bên ngoài của một gã đàn ông trung niên, coi Hoàng già đi hàng chục tuổi so với cái tuổi mới ngoài hai mươi của mình. Chán chường và bất lực, Hoàng ngước mắt nhìn lên, sổ sách đã chuẩn bị đầy đủ, Hoàng có cái linh cảm là thời khắc mình đưa tay vô chiếc còng số tám đang đến gần lắm rồi. Khoản vay lớn không thể nào chi trả nổi nữa sau khi hợp đồng đã cam kết bị huỷ vì không thể gom được nguồn hàng.
– Anh, anh đừng như vầy em sợ lắm. Có chuyện gì thì mình đều có thể giải quyết được mà anh.
Ly mếu máo, nhưng Hoàng cũng đọc được vẻ thất thần và hốt hoảng trên đó, tự anh cũng cảm thấy có lỗi, khi đã bắt nàng phải chịu khổ thế này.
– Nhưng tại sao tự dưng những trang trại đã hứa bán san rphẩm cho mình nay họ lại đồng loạt quay ngoắt lại như thế.
Ly ngồi thụp xuống, mái tóc nàng bết lại, xác xơ khác hẳn với vẻ đoan trang và cẩn thận hàng ngày.
– Hình như là tập đoàn Mai Lan đứng sau chuyện này, có lẽ họ không muốn chúgn ta gom được hàng rồi bán lại cho bên tập đoán Đại Phú vì như thế họ sẽ ảnh hưởng tới thị phần của họ.
– Đành rằng vầy nhưng chúng ta chỉ là công ty mới, đâu có lí gì tự dưng họ lại quay ra triệt chúgn ta thê thảm như vầy chứ. Tuy nói là ảnh hướng tới họ nhưng đâu đến mức họ phải chấp nhận lỗ tung tuền ra để đẩy chúng ta phá sản vầy chớ.
– Nhi mếu máo, không chỉ Ly mà ngay cả Nhi cũng mất hẳn vẻ nhí nhảnh tía lia hàng ngày, thay vào đó là một bộ mặt thiểu não.
– Mà anh Hà không hiểu mất tăm tích đâu nữa, đúng vào lúc thế này thì lại chẳng tìm thấy đâu, thiệt tức chết thôi hà.
Hơ, các anh là…
Cả Ly và Nhi đều xám ngoét mặt, lúc này với họ cái màu xanh lá mạ đồng phục của mấy người cảnh sát mới vào cửa không khác gì là thứ màu của chết chóc. Nhưng Hoàng thì bình thản, anh biết việc gì phải đến tất yếu sẽ phải đến.
– Anh là Nguyễn Việt Hoàng ? – giọng người công an đi đầu tiên khô khốc và lạnh lùng khiến cho Ly chỉ muốn bật khóc.
-Chúng tôi có lệnh tạm giam anh vì nghi ngờ anh liên quan tới những sai phạm về kinh tế, trốn thuế và làm giả giấy tờ……
Ly bưng mặt khóc nức nở lao vào lòng Hoàng, giữ chặt lấy người anh, bấu víu sợ hãi người ta sẽ lôi Hoàng đi ngay lập tức. Tai nàng ù đi chẳng nghe được bất kì điều gì lúc người ta đọc lệnh bắt giữ Hoàng, Ly cảm giác như một cái gì đó trong lòng mình đang chết đi vậy.
Nhưng Hoàng thì bình tĩnh, đúng ra là anh đã mất bình tĩnh mấy ngày nay, cũng đã suy nghĩ và hối hận về những việc làm liều lĩnh và bồng bột tuổi trẻ của mình rồi. Đúng là người ta đã hại anh, là ai thì Hoàng cũng chẳng biết và chẳng thể đoán ra, một người lịch thiệp và quảng giao như anh thì lấy đâu ra kẻ thù đến mức họ hại anh thảm thế này. Nhưng có một điều mà Hoàng chẳng thể phủ nhận, nếu như anh không quá liều mạng để hở sườn thì làm sao người ta vin vào đó để bắt được, anh muốn làm giàu thiệt lẹ, muốn lập tức có thiệt nhiều tiền để có thể chánh thực hỏi Ly về làm vợ, tất cả đã sụp đổ.
– Anh xin lỗi, lỗi tại anh…
Hoàng lầm thâm nói nhỏ vào tai Ly trong lúc Nhi phải cố gắng lắm mới kéo được nàng ra khỏi vòng tay Hoàng để anh lê bước đi cùng những người công an, Hoàng thậm chí phải giấu hai tay bị còng của mình ra phía trước tránh để Ly nhìn thấy, anh biết cái cảnh tượng mình bị giải đi hãi hùng ấy là một đòn quá mạnh giáng vào Ly. Nàng xinh đẹp, thông minh và đảm đang thật nhưng Hoàng biết, chính Ly lại là một người con gái vô cùng nhạy cảm và yếu đuối. Lúc này, thực sự Hoàng cũng không có ý định tìm kiếm ai đã đứng sau hại chết mình
mà anh chỉ thấy ân hận vì đã làm khổ Ly, tiếng khóc nức nở chạy với theo của nàng như một nhát dao chí tử đam vào tim Hoàng khi anh bước lênchiếc xe cảnh sát, thậm chí anh đã không dám nhìn lại.
– Anh vừa mới biết chuyện Hoàng liền hốt hoảng chạy ngay tới đây, sao họ bắt Hoàng lẹ vậy.
– Phải lẹ, anh thiệt tốt, lúc bạn bè cần anh nhất thì anh ở đâu vậy.
– Anh xin lỗi mà, đừng trách móc anh dữ vậy cưng, anh chạy đi hỏi mấy nơi xem có cách nào để giải quyết chuyện này không thôi mà.
Việt Hà vỗ về Nhi, hắn chọn thời điểm hợp lý nhất cho sự xuất hiện của mình, khi chỉ còn có hai cô gái đang ngồi ôm lấy nhau khóc, lúc người ta vừa mới giải Hoàng đi xong.
– Vậy anh có cách gì không.
Cả Ly và Nhi gần như cùng đồng thanh, họ hy vọng vào sự ma quái và tháo vát của Hà, như thể bấu víu vào một niềm khấp khởi cuối cùng nhưng cái lắc đầu đầy vẻ buồn bã của Hà khiến cả hai xìu xuống thất vọng.
– Công ty mình vậy là giả tán phải không?
– Đâu nhất thiết phải như vầy, bên công an họ chỉ bắt giam Hoàng nhưng sau khi điều tra xong họ sẽ không phong toả tài khoản công ty nữa, mình có thể kinh doanh trở lại bình thường mà.
– Nhưng không có Hoàng thì…
– Không có Hoàng thì còn ba đứa mình mà, chúng mình phải ráng làm tốt để khi Hoàng trở lại sẽ tiếp tục kinh doanh như cũ chớ, phải không. Hoàng chắc không muốn chúng mình buông xuôi. Với lại chỉ là tạm giam thôi, đâu có gì chắc chắn đâu.
Hà ôm lấy Nhi và Ly vào hai bên vòng tay mở rộng của hắn, lúc này hắn mới thấy hết được cái sự yếu đuối rất đáng yêu của đàn bà. Họ cần được che chở, được dựa dẫm, phải thôi, đó là bản năng của đàn bà mà. Ngay cả bà giám đốc Mai Lan lừng lấy hắn cũng dám cá là không sống nổi nếu không được đàn ông địt, không được rúc vào lòng một gã nào đó trong cái trạng thái lông lá tơ hơ của một con đàn bà mềm yếu. Hà nghĩ lại vừa nãy trước khi về đây hắn vẫn còn nằm trên giường với bả, cái mùi lồn to của bà Lan toả ra mùi nước hoa thơm phức nhưng sao hắn vẫn thấy nó dơ dáy tanh tanh sao đó. lồn to gái già nó vậy, bà ta phải công nhận là xinh đẹp và gợi tình đáng nể sợ với cái tuổi bồn mươi nhưng chỉ nghĩ đến trong cái cuộc đời bốn mươi năm ấy bà ta đã cho bao nhiêu thằng mút, bú, đóng cặc vào lồn to bả là Việt Hà đã thấy rùng mình khi gã đưa lưỡi qua cái khe hẽm giữa đùi mụ.