A Kiều chợt dừng bước. Một con bạch xà khổng lồ bò ra từ trong hang, vụt hóa thành một thiếu phụ trung niên. A Kiều cúi đầu thi lễ với thiếu phụ.
– Mẫu thân!
Thiếu phụ chắp tay ra sau, hỏi nàng:
– Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ?
A Kiều cúi đầu im lặng.
Thiếu phụ nhăn mặt:
– Chẳng lẽ hắn khó đối phó đến thế sao? Hắn không tin con à?
A Kiều ấp úng:
– Không phải…
– Vậy thì vì sao?
A Kiều vẫn cúi đầu. Sự im lặng bao trùm cảnh vật. Mãi lúc sau nàng mới dè dặt lên tiếng:
– … có thật kiếp trước con lấy hắn chỉ vì trả thù thôi không?
Thiếu phụ nổi giận đùng đùng:
– Chẳng lẽ con không tin ta? Hay con không tin chính bản thân mình? Kiếp trước của con thế nào, chính bản thân con đã nhìn thấy. Con đã thấy hắn giết chết nghĩa phụ của con như thế nào.
A Kiều cúi thấp hơn nữa, nói:
– Nhưng …mười tám năm rồi, hắn vẫn chưa từ bỏ con. Hắn không giống một kẻ giết người máu lạnh.
Thiếu phụ thở dài:
– Con bé khờ này… Hắn đối tốt với con vì hắn yêu con mà thôi. Lời của mẫu thân, không lẽ con không tin sao ? Ta nuôi con mười tám năm nay, con hiểu ta hơn hay hiểu hắn hơn ? Nếu không tin con cứ tự hỏi tiền ức của mình đi…
“- Cô tên là gì?
Nàng đáp giật giọng, vẻ hơi miễn cưỡng:
– Gọi ta là A Kiều là được rồi.
Y cười, khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng khi nãy:
– Ta thích vợ tên Kiều, lấy ta nhé?
Ngạc nhiên nàng ngước lên nhìn y, nụ cười làm sáng bừng cả khuôn mặt hiền lành ấy.”
A Kiều trở lại thực tại, ánh mắt kiêm quyết trở lại, nói với Xà nương:
– Kiếp trước hắn có thù với con, kiếp này lại càng có. Con nhất định sẽ lấy máu của hắn.
***
A Kiều trở lại hình dạng của con người, lững thững trờ về căn nhà ấy. Nàng nén tiếng thở dài, đôi chân ngày càng nặng nề hơn. Trăng sáng vằng vặc, soi rõ từng miếng đất trong đêm tối. Nàng đưa chân đá chúng, tiếng đá lăn lạo xạo khiến nàng cảm thấy sảng khoái hơn.
– Xà yêu cũng thích đi dạo trong đêm sao?
Tiếng nói của nam nhân làm nàng sựng lại.
A Kiều ngước lên, Miêu Lãm đã đứng trước mặt nàng tự bao giờ, trên môi điểm một nụ cười ngạo nghễ. Có điều đôi mắt y lại buồn đến khó tả.
Y bất thình lình xuất thủ. Kiếm của y bay vụt về phía nàng. A Kiều toan tránh né nhưng kiếm của Miêu Lãm nhanh đến khó lường. Nàng nhắm mắt lại, tưởng như cái chết sắp đến gần. Nhưng mũi kiếm soạt qua tóc nàng, bay vụt về phía sau.
Một tiếng rít ré lên thê lương. A Kiều quay lại. Miêu Lãm lao đến chỗ nàng, nắm lấy tay nàng nói :
– A Kiều, muội không sao chứ ?
A Kiều khó khăn lắm mới thốt lên lời :
– Không sao… Vừa rồi là ?
Miêu Lãm cười, nhẹ kéo nàng vào lòng :
– Chỉ là Xà yêu thôi. Ta đã đuổi nó đi rồi. Không sao đâu.
Y quay sang, hô lớn :
– Triệu !
Phi kiếm lập tức trở về cạnh y. Không có vết máu. A Kiều thấy tim thót lại rồi thở mạnh ra. Vậy là Xà nương bình an. Miêu Lãm nhìn phi kiếm, nói :
– Hôm nay có muội ở đây, coi như ta tha cho ả một mạng. Đang đêm, muội bỏ ra đây làm gì ?
A Kiều ngẩng lên nhìn thẳng y, nói :
– Muội thấy có tiếng động lạ, muốn ra xem sao.
– Ra là vậy.
Miêu Lãm mỉm cười. A Kiều cảm thấy tim mình có chút xao động. Nụ cười của y hiền lành như một con mèo nhà, khiến gương mặt y như bừng sáng. Đôi mắt của y nhìn nàng âu yếm.
Sâu như biển, trong như ngọc, sáng như sao.
« Thịch ».
Tiếng tim A Kiều đập rất mạnh.
Miêu Lãm ôm nàng, cả hai đứng dưới vòm trời đầy sao như thế. Mỗi ngôi sao lấp lánh trên cao như chúc tụng cho hạnh phúc.
Chợt A Kiều chạm vào một vật gì đó y để nơi thắt lưng. Nàng tò mò rút ra, đoạn mỉm cười :
– Là cây tiêu này.
Miêu Lãm cũng cười :
– Muội còn nhận ra sao ?
A Kiều gật đầu đáp :
– Nhớ chứ. Lúc trước huynh thường hay thổi tiêu ru muội ngủ. Huynh nói cây tiêu này làm từ Ngọc Lệ Thanh Trúc, là thứ trúc quý báu nhất trên thế gian này. Năm đó có một người bạn đã vì huynh mà lén chặt một đoạn trúc trong vườn của cha mình để làm cây tiêu này cho huynh.
Miêu Lãm gật đầu, tay nắm chặt cây tiêu. Một cây tiêu xanh như ngọc, điểm xuyết những đốm trắng như lệ. Y như nhìn thấy cảnh tiểu bằng hữu của mình nắm chặt trong tay cây tiêu, nhìn quanh quất không có ai rồi mới lén dúi vào tay y, lúc đó cũng mới chỉ là một cậu bé. Người kia nói rất nhanh :
– Cho ngươi này, giữ cho kĩ nhé. Ta đã mất công làm lắm đấy.
Tên của cây tiêu là Đông Lệ…
Chuyện cũ ùa về khiến Miêu Lãm thoáng tự cười. Y nắm tay A Kiều đi, nói :
– Đêm nay ta sẽ thổi tiêu ru muội ngủ, như năm xưa.
A Kiều gật đầu. Gió phả nhẹ hương hoa trên tóc nàng dìu dịu. Nàng nắm chặt tay y, cảm giác ấm áp lan toả trong lòng. Nàng bước đi.
Bất thần nàng nhìn lại sau. Một đôi mắt hẹp dõi theo nàng từ trong bóng tối. A Kiều khẽ gật đầu.
Tiếng tiêu dìu dặt vang lên. Lọn tóc mai dài của Miêu Lãm bay bay trong tiếng gió vi vu. Tiếng tiêu như dệt mộng tình ái, như xa như gần, xa đến mức cơ hồ không chạm được, gần như thể đang vuốt ve má phấn yêu kiều.
A Kiều nằm gối lên đùi y, mơ màng nhìn lên bầu trời đen cao vút lấp lánh vô vàn ánh sao.
Nói gì vào lúc này cũng thành vô vị.
Thở mạnh cũng không nên.
Giữa tiếng tiêu và hương hoa là nhịp thở đều đặn của thiếu nữ. Vô ưu, vô lo.
Tiếng tiêu đột thay đổi, như thở than, như trách cứ những ngày phân li. A Kiều khoé môi nở nụ cười buồn. Nàng rúc sâu hơn nữa vào lòng Miêu Lãm.
Y đột ngột dừng tiêu, cúi xuống hỏi A Kiều :
– A Kiều, muội sẽ không xa ta nữa chứ ?
A Kiều lắc đầu. Nàng nhỏm dậy, ôm chầm lấy y, thở nhẹ vào tai y. Y từ từ khép mắt lại, ngả người rồi chìm vào giấc ngủ tiếp. A Kiều cứ ôm y trong lòng như thế.
Lưỡi truỷ thủ vẫn dắt ở bao chân.
***
A Kiều tỉnh dậy lúc nửa đêm. Đôi mắt thiếu nữ nhấp nháy một màu xanh lè. Bên cạnh nàng, Miêu Lãm vẫn ngủ say. Lệ Kiều nằm một góc, ngủ rất ngon lành. A Kiều hít một hơi chân khí, rút truỷ thủ ở bao chân ra. Ánh lửa lấp loé trên ánh thép xanh bén ngọt. Miêu Lãm vẫn ngủ yên lành, hơi thở đều đặn. Nàng từ từ đưa dao kề vào cổ y…
Chợt y lên tiếng :
– A Kiều, ta rất thích món canh cá muội nấu.
Một mảng trắng hiện lên trước mắt A Kiều.
“Trong căn bếp nhỏ, A Kiều nhanh tay thái hành. Mùi thơm từ nồi canh cá hầm xuyên khung lớn toả ra ngàn ngạt. Nàng nhoẻn cười, bỏ nắm hành vào, chẳng cần quay ra sau cũng biết y đang hít hà không ngừng.
– Huynh còn làm gì mà chưa rửa tay ? Cơm muội đã nấu xong rồi.
Miêu Lãm cười cười, đặt xâu cá chép lớn xuống bàn. A Kiều cười nói :
– Muội đã nấu một nồi canh cá lớn thế này cho con mèo lười huynh ăn, sao còn câu thêm nhiều cá như thế ?
Miêu Lãm đáp lại :
– Ta là mèo, dĩ nhiên thích ăn cá. Cá do A Kiều làm lại càng thích ăn.
A Kiều cốc đầu y, nói :
– Huynh hoá ra không chỉ là con mèo lười mà còn là con mèo ham ăn nữa.”