Trong sự sửng sốt của Lệ Kiều, nàng cúi xuống hôn y. Vầng sáng xanh kia lại lóe lên, bao bọc lấy cả hai người. Nó chỉ tắt hẳn khi đôi môi nàng rời khỏi y.
Sắc mặt của Miêu Lãm hồng hào trở lại. Y mở mắt, nhìn thẳng vào người thiếu nữ ấy.
– A Miêu, huynh tỉnh rồi.
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, để lộ đôi hàng ngọc đều tăm tắp.
Y không rời mắt khỏi nàng:
– Là muội thật sao?
Thiếu nữ gật đầu, nhẹ nhàng đỡ y dậy, dịu dàng và âu yếm vô cùng
Nỗi khó chịu xuất hiện trong lòng Lệ Kiều, tựa như có cái gai cắm vào cổ họng nàng, muốn nuốt không được, muốn nhả ra không xong. Cô gái này là A Kiều? A Kiều thực sự tồn tại ?
Miêu Lãm tự ngồi dậy, cười rạng rỡ, ôm chầm lấy A Kiều:
– Cuối cùng huynh tìm được muội, tìm được muội rồi!
A Kiều nheo mày, cười nói:
– Từ từ, huynh ôm muội chặt quá, nghẹt thở rồi!
Miêu Lãm vẫn không buông nàng ra:
– Nới lỏng tay muội lại biến mất thì sao? Ta đợi thời khắc này đã lâu lắm rồi.
Nàng bỗng mềm lòng lại, ôm lấy y:
– Muội… cũng đợi lâu lắm rồi…
Cuộc sum họp của phu phụ hai người bỗng bị gián đoạn bởi tiếng hắng giọng của Lệ Kiều. Nàng ta vỗ tay thật lớn rồi dài giọng:
– Hay hay hay hay, dường như hai người quên mất là có ta ở đây?
A Kiều đưa mắt về phía nàng, rồi ngồi thẳng dậy. Miêu Lãm nhìn hai thiếu nữ, chợt nhận ra tình cảnh khó khăn của mình, liền chủ động lên tiếng trước:
– A Kiều, đây là…
A Kiều cướp lời:
– Chung Lệ Kiều cô nương phải không?
Lệ Kiều ngạc nhiên:
– Sao cô biết tên ta?
A Kiều nhìn thẳng vào mắt Lệ Kiều, nói rành rọt:
– Ta họ Xa, tên gọi là Tiểu Kiều. Hân hạnh.
Giọng của Lệ Kiều đầy vẻ hờn dỗi:
– Không dám hân hạnh, A Kiều cô nương.
Nàng cố nhấn mạnh hai chữ A Kiều, cốt để cho Miêu Lãm chú ý. Quả thực y thấy khó xử, chưa biết nên nói gì để hóa giải tình thế căng thẳng này.
Tức thời Lệ Kiều sán tới gần y, ôm lấy tay y rồi nói với A Kiều:
– A Kiều cô nương, có việc phải báo với cô. Huynh ấy giờ là Tiểu tướng công của ta, ta sẽ không nhường cho cô.
A Kiều thấy nàng hùng hổ thì che miệng cười, nói với y:
– A Miêu, mười tám năm rồi huynh vẫn không thay đổi, vẫn đào hoa như thế.
Tiếng tí tách của lửa vang lên mỗi khi có một đốm sáng vụt lóe. Y thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Lệ Kiều cũng ngủ, y có thể có một khoảng thời gian bình tâm suy nghĩ.
– Ngủ rồi sao..Cuối cùng cũng ngủ rồi…
A Kiều dựa vào người y, nhìn Lệ Kiều mỉm cười. Y nhìn nàng, rồi nói:
– Còn muội, chưa ngủ sao?
Nàng trêu y:
– Phải chờ mãi tình địch mới ngủ, làm sao muội lại bỏ lỡ cơ hội được.
Y bật cười, quay ra nhìn Lệ Kiều:
– Tiểu cô nương này…
Nàng cắt lời y:
– Muội hỏi thực huynh: có phải… huynh đã yêu cô nhóc đó rồi không?
Câu hỏi thẳng thắn của nàng làm y sựng đi trong giây lát, nhưng rồi y lại nhìn Lệ Kiều như để tìm câu trả lời của mình. Cô gái thiêm thiếp ngủ, vẻ khả ái vô cùng. Y bỗng nói:
– Lệ Kiều rất dễ thương, rất…
– …giống muội.
Y ngạc nhiên nhìn nàng, rồi đôi mày giãn ra, y gật đầu:
– Phải, giống muội lắm. Giống từ ngoại hình cho đến tính cách.
Nàng mở to cặp mắt đen láy ngước nhìn y, hấp háy mắt:
– Vậy huynh yêu cô ấy hơn, hay yêu muội hơn?
Y tỏ vẻ suy nghĩ, hai má hơi phồng ra, trông giống như một đứa trẻ. A Kiều bá lấy vai y, cười nói:
– Tiểu Miêu Tử, đừng tìm cách lảng tránh, trả lời muội đi.
Mắt y bỗng nhìn thẳng nàng, tay kéo giật nàng vào lòng. A Kiều bất ngờ, mũi nàng chạm vào mũi của y. Mặt nàng ửng hồng:
– Thế này là sao hả?
Y cười lém lỉnh:
– Ta yêu Kiều nhất!
Nàng bật cười, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt của y nhìn nàng. Ánh mắt ấy tràn đầy tình cảm, sự âu yếm. Cảm giác thân thương trào lên trong nàng. Kiếp này, kiếp trước, nàng đều yêu y như thế.
Y hôn nàng, A Kiều nhanh chóng đáp lại nụ hôn của y. Nàng bỗng thấy y là tất cả những gì nàng có. Không mảy may một cảm giác căm ghét. Chỉ có sự yêu thương và ấm áp. Thế là sao?
***
A Kiều lén ngồi dậy. Y vẫn đang say ngủ. Vẻ mặt bình yên của y dường như rất quen thuộc với nàng. Thiếu nữ chau mày, đưa tay rờ rẫm khuôn mặt ấy. Y khẽ ừ hử trong họng rồi trở mình.
“Máu bắn phụt lên bức vách.
Nam nhân ngã vật xuống sàn, tắt thở tức thì.
Y lạnh lùng lau kiếm rồi tra vào vỏ.
Thiếu nữ sợ hãi núp sâu hơn vào trong.
Nghĩa phụ đã bị y giết, còn nàng thì sao?”
Mục quang của nàng đột ngột lóe sáng.
Một lưỡi truỷ rút ra từ bao chân, màu xanh lục. Nàng kề dao vào cổ y, y vẫn không tỉnh dậy. Mắt của y vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt gợi một sự nhẹ nhõm. Chẳng có vẻ gì là tính mạng của y đang thực sự bị đe dọa.
Mục quang của nàng bỗng tắt lịm.
Y tin nàng đến thế sao? Một kẻ thân đầy rẫy kẻ thù như y lại có thể ngủ say đến thế sao?
Nhưng ý chí đã không để cho nàng chùn tay, A Kiều cắn môi, toan cứa mạnh con dao vào cổ y…
Một khoảng trắng bất chợt lóe sáng trong đầu nàng:
“- Làm trò gì đó? – Nàng la lên, toan vùng vẫy khỏi tay của y.
– Ta là hái hoa tặc. – Y đáp, đã ôm trọn nàng trong tay.
Thiếu nữ nhận ra giọng y thì đôi mày giãn ngay ra, không vùng vẫy nữa, mặc cho y ôm chặt lấy nàng từ phía sau:
– Ra là hái hoa tặc này, đừng đùa nữa, không thấy muội đang nấu cơm sao.
– Thấy, ta xuống giúp muội mà.
– Huynh thì giúp cái gì? Giúp muội chết đói phải không?
– Ta tưởng nhìn thấy ta là muội đã no rồi chứ?
– Thấy ghét! Thích thì huynh nhịn đói, muội vẫn phải ăn. Nào, buông muội ra.
Y vẫn lì lợm:
– Không buông.
Nàng đành xuống nước:
– Ngoan đi, lát nữa muốn gì muội cũng chiều.
Y mừng ra mặt:
– Muội nói đó nha.
– Cùng lắm là thất hứa.
Y bật cười, buông nàng ra không đùa nữa. Rồi y chạy tới khênh gánh củi vào nhóm thêm lửa cho bếp. Thấy dáng cặm cụi của y, nàng nhoẻn miệng cười, thứ hạnh phúc mà nàng đòi hỏi cũng chỉ thế này thôi. “
A Kiều lùi lại, con dao lìa khỏi tay. Y vẫn nhắm mắt, chẳng tỏ vẻ gì muốn thức dậy. Nàng nhìn y, đầu óc trống rỗng.
Sắc mặt A Kiều bỗng đổi khác, một âm thanh rất khẽ vang lên. Nàng đứng dậy, đi vào bóng tối đang trùm ngoài kia.
Miêu Lãm mở mắt.
***
Mặt trăng hắt thứ ánh sáng xanh lè lên những ngọn cỏ, mùi sương lạnh đè xuống từng bước chân. A Kiều chạy theo tiếng rít nhẹ của không khí, không gây dù chỉ một tiếng động. Ánh trăng chiếu xuống thân hình của nàng, để lộ những lớp vảy lóng lánh trên hai bàn tay.