Truyện sex nàng Kiều

Chuyện kể bắt đầu từ ba trăm năm trước. Thế gian này vốn được chia làm tam giới : Nhân , Thiên giới và Ma giới. Nhân giới là nơi của con người sinh sống. Thiên giới là thế giới của thần tiên. Nhân giới vốn có tục lệ thờ cúng Thiên giới. Ma giới là nơi của các loài yêu cư ngụ. Sau trận đại hồng thuỷ cực lớn xảy đến, cánh cổng ngăn cách nhân giới và ma giới đã bị phá vỡ. Các loài yêu theo đó nhập nhân giới. Thiên giới lập tức phái thiên binh thiên tướng xuống giúp nhân giới. Thiên binh thiên tướng đã dạy cho con người ở Nhân giới võ công thượng thừa của Thiên giới. Những người có tư chất nhất được huấn luyện, cảnh giới võ công đã đạt đến hoả hầu, có thể phi thiên độn thổ, điều kiển tự nhiên, võ nghệ so với thiên binh thiên tướng không hề kém chút nào. Chỉ trong một thời gian ngắn Nhân giới đã đủ sức đẩy lùi yêu ma về lại Ma giới. Con người là loài vật sáng tạo, họ không ngừng phát dương quang đại, luyện võ thuật mỗi lúc một sâu hơn. Đến một lúc, những người có võ công cao nhất ở Nhân giới bắt đầu nảy ra ý nghịch thiên, tiêu diệt Kim đế để trở thành đệ nhất giới. Cuộc chiến giữa Nhân giới và Thiên giới diễn ra gần một trăm năm, cuối cùng toàn bộ các cao thủ loài người đã bị Thiên giới tiêu diệt. Tuy nhiên Kim đế vẫn không thể chấp nhận sự phản bội của Nhân giới nên đã quyết định lập Minh ước với Nhân giới và Ma giới là Thiên giới sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của Nhân giới và Ma giới nữa. Minh ước được kết bằng tinh huyết của cả ba giới, được đính chặt vào Thông Thiên trụ.
Nhìn lại gần một trăm năm chiến tranh, Nhân giới và Thiên giới đều tổn hao nhân lực nặng nề, đặc biệt là Nhân giới. Những cao thủ bậc nhất đều bị tiêu diệt, võ công truyền thụ lại không đầy đủ khiến người ở Nhân giới có cố công luyện tập đến đâu thì cũng chỉ đạt đến cảnh giới có thể ngự kiếm, chiến đấu với yêu ma cấp thường. Còn với các yêu ma cấp cao, bại trận là điều không sao tránh khỏi. Hơn nữa con người có bản tính cố chấp và tham lam, kẻ có võ công đều muốn tranh giành quyền thế và sức ảnh hưởng, thà chết chứ không ngoại truyền nên võ nghệ thượng thừa ngày một mai một. Yêu ma nhờ cuộc chiến Thiên – Nhân mà nổi dậy không ngừng. Số người chết ngày một lớn. Loài người dù kiêu ngạo đến mấy cũng không thể chịu nổi, buộc phải cầu đến Thiên giới. Loài người chết nhiều, số nạn dân ly tán khắp nơi khiến cho việc thờ cúng Thiên giới cũng bị ảnh hưởng. Cuộc chiến đã khiến Thiên giới cũng tổn hao nặng nề, cần có số thờ cúng để tu sửa. Tuy nhiên do Minh ước bằng tinh huyết đã lập, Thiên giới không thể can thiệp.
Mọi chuyện diễn biến càng lúc càng xấu, cuối cùng Kim đế đã nghĩ ra cách. Các tướng quân của Thiên giới được đưa vào luân hồi, trở thành người. Nhưng họ vẫn giữ được kí ức về võ công của Thiên giới và sức mạnh vô địch của người thuộc Thiên giới. Những người này đã là người nên việc họ diệt trừ yêu ma không phải sự vi phạm Minh ước. Yêu nhân nhờ vậy cũng giảm bớt đi rất nhiều. Chuyện đưa người này được Thiên giới giữ rất bí mật, Nhân giới cũng không mấy ai được biết. Họ không được phép truyền thụ võ công cho người trên trần thế nữa, cũng không được để vướng vào hồng trần. Hạn định cho mỗi người là chín chín tám mươi mốt năm, nếu có công cán diệt trừ yêu ma lớn sẽ được phong tiên trở lại, từ Triệu tiên đài nhập Thiên giới.

Miêu Lãm từ tốn kể sơ lược mọi chuyện cho Lệ Kiều nghe. Nàng nghe không chớp mắt, từ sáng cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh ngọn cây, rung rinh phủ tấm vải màu vàng óng lên mọi thứ. Bóng cây đung đưa theo nhịp vui của gió. Thân phận của Miêu Lãm quá đỗi ly kì đến mức Lệ Kiều không thể bỏ sót một lời nào. Nàng bỗng thần người ra. Miêu Lãm thấy lạ liền hỏi:
– Tiểu yêu, sao thế?
Không nhìn vào mặt y, nàng nói hơi hối lỗi:
– Ta cứ nghĩ huynh là một lão già quái gở, thấy hay hay vậy thôi. Thật không ngờ…
Miêu Lãm bật cười :
– Không ngờ sao hả?
Lệ Kiều lắc lắc mái tóc :
– Thì không ngờ thôi. Nhưng huynh chung tình như vậy ta chọn huynh là đúng rồi. Thế này đi, ta sẽ giúp huynh tìm A Kiều của huynh, rồi cùng lắm ta chịu thiệt, cùng A Kiều không phân lớn nhỏ.
Miêu Lãm ngạc nhiên nhìn Lệ Kiều, nói :
– Muội nói cứ như thật ấy.
Lệ Kiều gật đầu, nói :
– Chung Lệ Kiều xưa nay nói là làm.
Y bỗng bật cười :
– Ta có nói là sẽ lấy muội đâu.
Nàng ôm lấy khuỷu tay của y, cười như thách thức :
– Để xem huynh làm sao thoát khỏi tay muội, lão tướng công.
– Tiểu nương tử, ta đã cõng muội suốt một ngày ròng rã, xuống được rồi chứ?
Lệ Kiều bá lấy cổ y:
– Không. Ngồi trên này thích hơn nhiều. Ai bảo huynh làm muội bị trật chân chứ.
Y cười, đáp :
– Không phải vì muội tò mò muốn xem ta trảm Cốt yêu sao ? Nếu ngồi im một chỗ thì đâu đến độ phải chạy đến trật cả chân rồi bắt ta cõng chứ.
Lệ Kiều hếch mỏ lên đáp :
– Muội thích huynh cõng, đã là lão tướng công của muội thì phải cõng muội.
Y trách:
– Muội cứ thế này làm sao ta kiếm được A Kiều.
Nàng nghịch nghịch tóc của y:
– Kiếm không được càng tốt, ta khỏi phải san sẻ huynh.
Y nói:
– Kiếm không được ta cũng đâu có lấy muội.
Nàng tru mỏ:
– Vậy để muội lấy huynh là được rồi.
– Ta không cho lấy.
– Muội cho lấy.
Nàng lại thì thầm vào tai y:
– Này, lão tướng công, muội mới có ý này hay lắm.
– Gì hả tiểu nương tử?
– Quay lại đây muội bảo.
– Quay lại làm gì?
– Thì cứ quay lại đi, nương tử bảo mà không nghe à?
Y hơi dè dặt quay lại.

Bất thần nàng hôn nhẹ lên má y. Bị bất ngờ, y giật thót mình, quay mặt ngay về phía trước, mặt nóng bừng.
Lệ Kiều nhìn y rồi che miệng khúc khích:
– Hay nhỉ, mới vậy mà đỏ mặt rồi. Lần trước huynh đâu có đỏ mặt. Sao vậy nhỉ?
Y lấp liếm, nói vẻ trách móc:
– Muội quá đáng rồi, sao lại lợi dụng ta.
– Hình như muội mới là người chịu thiệt mà.
Nàng lại nhấp nhổm trên lưng y:
– Lão tướng công, muội lại có ý này hay lắm.
– Ta sẽ không quay lại nữa đâu.
Nàng lém lỉnh trêu y:
– Vậy để muội trườn lên phía trước.
Y dọa:
– Này, ta sẽ buông tay đấy.
Nàng làm vẻ bất cần:
– Không cho thì thôi. Dù gì muội cũng có ý khác mà.
Y lại tò mò:
– Muội tính làm gì?
Nàng chỉ tay về phía trước:
– Sắp tới thị tứ, tới đó thì huynh thả muội xuống. Chúng ta sẽ đến một nơi.
Y nhíu mày, hỏi:
– Đến đâu?
Nàng bóp vai cho y:
– Huynh trông thế này đâu có xứng với muội. Phải tân trang lại.
Y trêu lại nàng:
– Không phải muội thích ta như vậy sao?
– Thích chứ. Nhưng phải may cho huynh vài bộ đồ mới.
– Ta mặc mấy bộ đồ kia đã quen rồi.
Nàng lại bá lấy cổ y thật chặt:
– Đây là lệnh. Không nghe ta sẽ không xuống.
– Ép người quá đáng.
– Đó cũng là sở thích của muội.
Y lắc đầu chịu thua. Đối với vị tiểu cô nương này, bây giờ tốt nhất không nên phản đối.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33Next page
Back to top button