Xà nương biến sắc, lẩm bẩm :
– Ngươi… sao ngươi… Không lẽ ngươi…
Miêu Lãm vẫn giữ nụ cười, nói :
– Ta đang cần Xà Linh Châu, thôi thì coi như đã tặng nó cho ta đi.
Mắt y chợt linh động. Xà nương chưa kịp nói gì thì đã thấy phi kiếm của y kề ngay cổ. Mụ lộn vòng về sau, hai chân chưa chạm đất thì lưỡi kiếm bạc của Miêu Lãm đã tấn công tới. Xà nương chu môi lại, rít lên một tiếng mạnh. Mụ ta lập tức hiện nguyên hình, uốn cong mình tránh lưỡi kiếm của Miêu Lãm. Miêu Lãm tỏ vẻ thờ ơ, bắn một chỉ màu hồng. Hương hoa lại bay ngào ngạt. Xà nương trúng chỉ, hiện lại hình người, nằm trên cỏ, đưa tay ôm chặt eo. Miêu Lãm từ từ tiến đến, nói :
– Ta cướp Xà linh châu của các ngươi, coi như ta có lỗi. Mạng Xà nương ngươi ta để lại, coi như lời xin lỗi.
Xà nương nghiến răng ken két, phản đối:
– Ngươi là người không phải yêu, Xà Linh Châu có thể giúp ngươi nhưng cũng bắt ngươi phải chịu muôn ngàn đau đớn.
Miêu Lãm bật cười:
– Ta bất chấp. Ngươi đã biết ta là ai rồi, vậy mấy thứ đau đớn vặt đó có là gì. Xà Linh Châu có thể giúp ta tìm người mà ta cần tìm, vậy là đủ rồi. Nói, có phải chi cần nhỏ một giọt máu của người ta muốn tìm lên Xà linh châu thì cho dù là trải qua tam kiếp ta vẫn tìm được bằng Nội kính của Xà linh châu, phải không ?
Xà nương thất sắc không đáp. Kiếm của Miêu Lãm cứa một được trên cổ mụ.
– Không nói tưởng ta không biết sao ?
Xà nương càng thất sắc hơn:
– Xà Linh Châu là thánh bảo của Xà tộc, ngươi lấy nó đi. Năm xưa ngươi giết tướng công của ta, nay đoạt Xà Linh châu, Miễu Lãm, Xà tộc ta thề không đội trời chung với ngươi.
Miêu Lãm lạnh lùng đáp :
– Nực cười. Sự sống chết của Xà yêu các ngươi liên quan gì đến ta. Xưa nay Miêu Lãm muốn cái gì sẽ phải được cái đó. Được rồi, ta tha chết cho mụ, cút đi. Đừng để ta gặp lại mụ nữa.
Đoạn y thâu kiếm lại, bỏ đi. Sau lưng y, Xà nương không ngừng rít lên :
– Miêu Lãm, hôm nay ngươi đem Xà Linh Châu đi, Xà tộc sẽ không để ngươi được yên thân đâu.”
“…sẽ không để ngươi được yên thân đâu…”
Y đặt tay lên ngực, linh cảm cho y biết Tiểu Kiều đang ở gần đâu đây. Y không muốn phí thêm một khắc nào nữa.
Miêu Lãm đứng dậy, nói:
– Đi thôi.
Lệ Kiều nghe y nói cũng đứng dậy.
– Á !
Nàng vừa đứng lên thì ngồi ngay xuống, miệng suýt soa kêu đau, nhắn nhó nhìn bàn chân phải.
Y thấy lạ nên hỏi:
– Sao thế?
Lệ Kiều nắn nắn cái chân, phụng phịu:
– Hôm qua vác ông đi bị trật chân, nghĩ không sao. Ai dè hôm nay nó sưng lên rồi.
Y lại ngồi xuống trước mặt nàng, nói:
– Cởi hài ra ta xem.
Lệ Kiều hơi lưỡng lự nhưng cũng cởi chiếc hài ra. Y nắm lấy cổ chân nàng xem xét. Cổ chân của Lệ Kiều sưng to lên, dưới lớp vải bọc cũng cảm nhận được. Miêu Lãm không nói thêm gì, tháo tuột vải bọc chân của Lệ Kiều ra, lẳng lặng lấy một lọ dược lộ trong tay nải, đổ một ít ra tay. Mùi thuốc bó bốc lên ngai ngái. Lệ Kiều mặt đỏ au, ngó lơ sang bên giả như không có gì. Miêu Lãm nhẹ nhàng thoa thuốc lên cổ chân nàng, bất thình lình bóp mạnh một cái.
– Á !
Lệ Kiều kêu ré lên. Miêu Lãm không ngẩng lên, nói :
– Không mạnh tay thì máu bầm không tan đâu.
Lệ Kiều nhướn mày, im lặng. Bàn tay Miêu Lãm nhẹ nhàng hơn xoa bóp chân nàng. Một cảm giác dễ chịu lạ lùng lan ra khắp toàn thân nàng. Bàn tay của y không hề thô ráp như tay của các kiếm khách khác. Nó rất ấm áp mà cũng rất mềm mại. Y không ngẩng đầu lên, nhưng chỉ cần quay sang bên là Lệ Kiều sẽ nhìn thấy y. Nàng không tự chủ được, từ từ nhìn sang bên. Khuôn mặt y bất giác chiếm hết tâm trí nàng. Khuôn mặt của y gợi vẻ hiền lành, đường nét nào cũng rất đẹp. Hàng lông mày lưa thưa rủ xuống cặp mắt khiến nó như buồn hơn. Y giống một thiếu niên hơn là một hán tử cao niên. Lúc này Miêu Lãm vẫn chú tâm trị liệu cho nàng, không mảy may biết Lệ Kiều đang nhìn y không chớp mắt.
Lệ Kiều chợt tự mỉm cười. Vẻ chăm chú của y gợi cho nàng một cảm giác yêu thích lạ lùng. Cảm giác đó dường như thân thuộc với nàng lắm.
– Được rồi đấy, đỡ đau hơn chưa ?
– Hả ?
Y nói, cắt ngang dòng suy nghĩ đang chảy trong đầu nàng. Lệ Kiều há mồm ra hả một tiếng, nhận ra rằng y thậm chí đã cuốn lại vải bọc chân cho mình.
– Nhanh vậy sao?
Nàng hỏi, vẻ tiếc nuối. Miêu Lãm có vẻ không để tâm, đáp :
– Phải, trời sinh cô hiếu động, giống như xương sườn của cô, chỉ cần một thời gian ngắn sẽ liền lại. Độ một hai canh giờ là chạy nhảy bình thường được rồi.
Lệ Kiều không hỏi nữa, đi hài vào. Trong đầu thiếu nữ vẫn còn luyến tiếc giây phút ban nãy.
Miêu Lãm không hiểu những cảm xúc bối rối của Lệ Kiều. Nhìn nàng tần ngần đi giầy vào, y bỗng quay lưng về phía nàng, rồi nói:
– Leo lên đi.
Lệ Kiều ngơ ngác, hỏi:
– Để làm gì?
Miêu Lãm nói:
– Ta phải đi bây giờ. Cô đang bị thương, không lẽ ta để cô ở đây cho sài lang ăn thịt à ?
Vẻ ngơ ngác của Tiểu Kiều biến mất. Sự yêu thích khi nãy của nàng lại quay lại. Nàng hơi mỉm cười do dự rồi đặt tay lên vai y. Y có bờ vai rất rộng, cảm giác bám vào đó thật an toàn.
“- Muội mỏi chân rồi!
Nàng hấp háy mắt, nhìn y.
Y cười xòa, cúi người xuống.
Nàng cười thích chí, leo lên lưng y.
Y cõng nàng được hai bước thì nàng nói:
– Thật ra thì muội chưa mỏi chân lắm đâu.
Y cười xoà, nói:
– Tại ta cam tâm tình nguyện để muội lừa thôi.
Nàng lúc lắc đầu, dí tay vào trán y :
– Đồ ngốc.
Y bước đi, đáp lại :
– Phải, ngốc lắm mới lấy muội.
Nàng cười bá lấy cổ y, đưa mặt ra đằng trước, áp má vào má y:
– Giờ huynh mới biết thì đã muộn rồi. Muội đã bám được thì sẽ không buông.
Y nói khẽ :
– Vậy bám cho chặt vào, ta thích lắm.
Nàng cốc lên đầu y:
– Nham nhở!
Y giả như kêu lên :
– Độc ác quá ! Có kẻ mưu sát thân phu này.
Nàng ghé tai y nói :
– Kêu to lên, xem có ai đến cứu huynh không.
Y cười giòn giã, nàng cũng cười theo, bám lấy y chặt hơn. Mùi hương trên người y làm nàng dễ chịu. Tiểu Kiều ngả xuống vai y, nhắm mắt lại.”
– Này, suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?
Tiếng Lệ Kiều vang lên sau lưng làm y choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Hai người dừng lại tại một khoảng rừng hoang. Y đã đốt lên một đám lửa lớn. Hai người ngồi bên, đối diện với ngọn lửa, khoảng cách chưa đến hai gang tay.
Nghe câu hỏi của Lệ Kiều, Miêu Lãm như người chưa tỉnh mộng, y nhìn sang bên đáp cho qua chuyện:
– Không có gì.