_Hắn chỉ kết luận một người, kẻ đó biết ngày hôm ấy các gia trưởng của tứ đại gia tộc đều ăn Quỳ Hoa, thế nên kẻ tội phạm đó lợi dụng nước mưa rắc Tả Luân vào 4 cây đại thụ cao, khi gió rung cộng với nước mưa đã trôi vào không khí họ hít phải đã chết..
_Cái gì? Hắn phá mất bao lâu – Người giáp nghi vấn hỏi.
_ Một ngày. Quan trên đã tra án lại và kết hợp lời khai của tên giết người, tất cả đều không sai một li.
_ Cái gì hắn là Thần chắc?
_Hắn là Thần ư…A…Không lẽ, không thể nào… – Cả hai cùng hét lên khi trong đầu họ xuất hiện cùng một người: Ngân sắc Thần Thám-Vũ Quang Huy.
……………………………..
_Thiếu chủ còn 2 năm nữa là sắp xếp lại Thập Bát Tinh Tài rồi đó. Ngài có muốn tham gia không – Cẩu Thính đi sau gã thiếu chủ hỏi.
_ Nên đi thì hơn, bây giờ ngài xếp thứ tư nhưng với bộ óc của ngài thì toàn Huyền Châu này ai giỏi hơn. Kể cả kẻ xếp thứ ba: Thanh lam Thánh Thơ-Đỗ Phả đó – Người đeo hồ lô ngáp dài nói.
_ Truyện đó tính sau đi ta thấy có một vụ ở In Khang đế quốc hấp dẫn hơn – Gã thiếu chủ nở một nụ cười mỉm đầy hứng thú.
……………………………
10 năm trước
Một cậu nhóc 12 tuổi đang chăn trâu ngoài đồng hoang. Cậu nhóc với mái tóc bạc, gương mặt toát lên vẻ thông minh trẻ dại. Cậu đang ngồi dưới gốc Xoan to, mải mê đọc cuốn truyện trinh thám. Mải đọc mà không để ý có một ông lão chống gậy đi đến, ông mỉm cười xoa đầu cậu rồi ngâm:
Hoa Xoan tím..một màu biêng biếc
Gió gọi nhau da diết nhớ thương
Chiều buông hồn vấn vương
Hoa Xoan rụng tím trên đường ngẩn ngơ
Cậu nhóc gấp sách lại nghĩ một lúc rồi nhìn những cánh hoa xoan rụng ở xung quanh:
Một màu tím đợi chờ nhung nhớ
Mùi thơm hương ai chờ ai
Cho càng mãi cứ ngẩm ngơ
Nhớ người áo tím thẫn thờ hoa Xoan
Cánh én nhỏ chở xuân đi vội
Để trơ cảnh sắc tím hoa Xoan
Mỏng manh một nét đa đoan
Một chiều xưa vướng ái oan…ngại ngần
(Trích Tím hoa Xoan- Hồng Dương)
_Hay lắm! giờ tìm đáp án của câu thơ đầu đi – Ông lão xoa đầu cậu nhóc ôn nhu nói.
“Xem nào, mình tìm được chữ ‘Gọi’ rồi giờ cần tìm các từ chủ chốt thôi. Tím lấy ‘T’, Rụng lấy chữ ‘R’. Ghép lại là ‘Gọi Tr’ là sao? Gọi Tr…… Gọi Tr….. Gọi Trâu – Cậu nhóc bất giác nhìn đàn trâu của mình thì đã thiếu một con, cậu hoảng sợ hét lên.
_Thằng nhóc hỗn đản – Ông lã ôn nhu kia giờ đây đã thay đổi tính cách, ông lấy cái roi nhỏ sau lưng ra vụt nhẹ vào mông của cậu bé. Làm cậu bật dậy chay đi tìm trâu.
_ Suốt ngày đọc thứ truyện linh tinh này, không lo làm ra đồng tiền đi còn ước mơ thám tử là gì không biết – Ông lão mỉm cười lắc đầu vì đứa cháu mê truyện quên trâu này.
Trời đã xế chiều, cậu nhóc cuối cùng đã tìm được con trâu thất lạc. Rắt trâu về với vẻ mặt hồn nhiên vừa đi vừa đọc truyện.
“BỐP”
_ Ui da đau quá – Tiếng kêu của hai đứa nhóc vang lên cùng lúc.
_ Ngươi đi không nhìn đường à? – Cả hai cùng hỏi một câu.
Rồi lại cùng nhìn nhau bật cười khanh khách.Tiếng cười trẻ thơ vang khắp những cánh đồng xa.
_Xin chào mình là Quang Huy thám tử – cậu nhóc 12 tuổi giới thiệu về mình
_Thám tử… A thì ra cậu là thám tử à, vậy đi theo mình – Cậu nhóc còn lại kia vui sướng khi biết ngườh bạn mới quen của mình xưng là thám tử. Nó định lôi Quang Huy đi nhưng Quang Huy khựng lại nói:
_Ta phải dắt trâu về nhà – Rồi cậu chỉ vào con trâu đằng sau.
Vậy là cả hai cùng dắt trâu về nhà Quang Huy. Qua cuộc trò chuyện trên đường thì Quang Huy biết đc cậu nhóc kia tên Độc Kê, nó muốn cậu giải một vụ án nhỏ mà nó rất muốn tìm đáp án. Hôm nay đang thất thần suy nghĩ thì lại đụng phải Quang Huy. Cái gặp gỡ này phải chăng là Định Mệnh?
_Ông ơi,con tìm trâu về rồi nè! – Quang Huy nắm tay Độc Kê chạy vào nhà thì không thấy ông đâu. Chắc ông đến nhà Lý trưởng giả trâu rồi, vì ông cậu làm thuê cho họ mà.
_ Nè vẫn còn sớm, ông ta chưa về, giờ đến chỗ cậu nói đi – Máu thám tử trong người cậu đã trỗi dậy rồi.
Độc Kê vui mừng dẫn Quang Huy về phía Tây 1 dặm, vừa đi nó vừa líu lo:
_ Mình là một dược sư đấy! Hôm nay xuống núi hái thuốc thì gặp điều lạ lắm, mình về hỏi sư phụ thì ngài bảo xuống Trấn tìm thám tử hỏi (thật ra là tìm thám hiểm gia, là nhóm người chuyên tìm hiểu về những điều lạ. Những cuốn sách về Địa Châu tinh cầu là do họ viết. Nhưng Độc Kê chỉ là một cậu nhóc mải chơi nghe mang máng có chữ Thám lên mới nhận nhầm như vậy)
Đến nơi thì Quang Huy ồ lên vì cảnh đẹp nơi đây. Một cốc nhỏ hoang dã như tiên cảnh, vạn vật nơi đây là chốn bồng nai tiên cảnh nhân gian. Hoa cỏ thơm ngát, Quang Huy có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa Dạ Quỳ, mùi thơm nàn nhưng không nồng. Sống ở nơi đây mà cậu cũng không biết nơi này thì thật đáng tiếc!
_ Hì hì đẹp nhỉ? – Độc Kê cũng lác mắt ra nhìn mặc dù đã đến đây một lần rồi mà cậu vẫn không khỏi choáng ngợp.
_ A chỗ mình muốn biết là cái kia! – đúng là trẻ con hay quên mà, mải ngắm mà mãi cậu mới nhớ ra nguyên nhân đến đây.
Quang Huy cũng giật mình “tỉnh” lại, ngước ánh mắt của mình theo hướng chỉ tay của Độc Kê thì cậu thấy phía trước là ba tấm bia đá tạo thế đứng tam giác. Lại gần thì thấy mỗi tấm bia đầu ghi chữ:”lấy những gì ở giữa,mọi việc đều sáng tỏ”.
“lấy những gì ở giữa, mọi việc đều sáng tỏ” – Quang Huy nhẩm lại câu chữ này.
_Ơ sao lạ nhỉ? – Độc Kê nhíu mày tự hỏi
_Sao lại lạ – Quang Huy buột miệng hỏi, còn trong đầu vẫn đang phá giải câu hỏi này.
_Màu của tấm đá, lúc trước là màu đỏ mà sao giờ lại là màu đen
_Ừm là do tấm đá này làm bằng Hỏa Ngọc phiến, nếu ánh sáng mặt trời chiếu vào nó sẽ thật sự là màu đỏ của lửa. Nhưng mà sao chất liệu này…
_Sao thế – Độc Kê trầm trồ thán phục về sự hiểu rộng của Quang Huy, đây đúng là thám tử à.
Nhưng không đáp lại câu hỏi của cậu thì Quang Huy đã tiếm lên phía trước truy tìm xung quanh cái gì đó
_Sao thế Huy – Độc Kê cứ tưởng Huy giận mình, cậu chạy theo nắm lấy tay Quang Huy bĩu môi hỏi