Tiếp theo, hắn luông tay, chụp vào đầu vú tôi, cum mạnh 5 đầu ngón tay. Hết nhíu, rồi bấm như thể làm vậy sướng cho hắn lắm.
Tôi mếu như con cún con, vừa đau, vừa tê, kêu lên ăng ẳng, nằm ệch ra cho hắn hiếp một cách man rợ hơn cả 5 phút.
Rồi với một rên thật lớn, khàn đục, hắn phóng tinh ào ạt vào cửa mình tôi. Tôi cảm giác một dòng nóng phun tràn xuống gò đít, ấm tận đáy tử cung. Song, một cảm giác khác rát buốt bắt đầu kéo đến. Sự sỉ nhục bỗng dâng chiếm tâm hồn. Nước mắt tôi lưng tròng hai bên má.
Còn biết gì hơn, khi hai tay bị trói quắp chẳng làm được gì.
“Làm ơn. Thả tôi đi !”, tôi nài nỉ.
Hắn ngẫm nghĩ, rồi ngồi bật dậy, lấy quần lót tôi lau chùi chỗ nhơ nhớp cho tôi. Thật không còn gì nhục nhả cho bằng. Tôi bỗng òa ra khóc.
“Tại sao khóc ? Mít ướt vừa thôi”, hắn nẹt lớn, ngồi xuống cạnh tôi, và kéo tôi cạnh đùi hắn.
Tôi đá loạn xạ chống cự.
Bị đá đau, hắn tán cho tôi thêm mấy cái vào mặt, đe dọa: “Muốn chết hả !”. Đoạn, đẩy tôi sấp lại, hắn xạch một ngón tay vào âm đạo, tiếp theo một ngón nữa cho tới khi đầy ắp, rồi hắn làm động tác xăm xoi.
Đau quá, tôi rên hư hứ. Quay lại nhìn hắn có vẻ van xin.
“Đáng cho mày mà,” hắn ôn tồn như không có chuyện gì, nói. “Đồ đĩ ngựa, tao để ý mày từ lâu rồi, Ánh ! Mày cũng đâu có vừa gì. Bao nhiêu thằng chơi mày rồi. Hả … HẢ !”. Hắn bỗng hét to như thằng điên.
Tôi nhíu mắt, riu ríu nhìn hắn.
Hắn nói: “Hôm qua tại khách sạn Khải Hoàn, mày với thằng Khang. Tuần trước ở nhà trọ Đông Sơn, mày với thằng Thắng. Tháng trước thì thằng Lục. Rồi thằng Quang, thằng Mục …”
Theo như hắn kể, tôi biết hắn theo dõi tôi đã lâu. Hắn cũng thích tôi ư ? Thoáng nghĩ làm tôi hồi hộp và run. Hay hắn là một thằng bịnh hoạn nào biết không bao giờ có cơ hội với tôi nên ra tay hãm hiếp. Trời ơi, con Hằng nói mình “Hồng nhan bạc phận” nghĩ lại cũng không phải vô lý.
Chưa kịp giải thích những gì hắn tra hỏi, tôi đã thấy hắn rút tay ra khỏi âm đạo, nhưng lại chồm lên, thế vào cái dương vật phục sức vô trong mình tôi. Hắn hãm tôi từ tư thế “chó”, một tư thế mà anh Khang hay thích, nhưng bây giờ còn gì sỉ nhục hơn nữa vì hắn không phải kẻ tôi yêu.
“Hết biết trả lời rồi sao”, hắn nói và dập mạnh vào mông tôi, tay thì nắm lấy tóc, mặc cho tôi rên khư khử. “SAO, SAO ! Thấy có khá hơn thằng Thắng không”.
Mỗi cái “sao” của hắn là một động tác phập xuống. Tôi đánh “hứ” lên một tiếng.
Được một lát, hắn kéo ra. Tôi có dịp nghỉ ngơi một tí. Nhưng không bao lâu, hắn lại ngồi trước mặt tôi, đánh bạt tay vào mặt tôi, bắt mở miệng ra.
Tôi sợ quá, tưởng rằng hắn sẽ phóng tinh vô, như có lần Mục bảo tôi làm thử, tôi sợ dơ nên từ chối. Còn bây giờ, sao từ chối hắn được. Từ chối chỉ có con đường chết. Hắn chỉ muốn tôi làm cho hắn sướng. Phải ráng chìu hắn thôi!
Thằng khốn, tôi thầm chửi hắn. Nhưng còn biết làm theo trong khi hắn vò vò cặp nhũ hoa tôi có vẻ thích thú.
“Xích xuống dưới một chút”, hắn bỗng ban lệnh.
“Hô … ng Hông đượ ….c”, tôi nghẹn hơi do ngậm phải của nợ hắn.
“Cái gì ? Mày sợ dơ à ! Sợ dơ sao chơi bao nhiêu thằng rồi không sợ. Không chừng dính mẹ bịnh Sida rồi … Còn bà đặt chọn cá kén canh !”, hắn hẹt.
Rút dương vật hắn ra khỏi miệng, tôi đáp: “Xin lỗi anh … anh làm ơn đừng bắt tôi làm chuyện đó. Tôi chưa bao giờ …”
Thình lình, hắn quơ lấy đống quần áo, móc ra một cây dao, kề ngay vào cổ tôi, gằn giọng: “Làm hay không ?”.
Tôi không đáp, chỉ cúi đầu.
Hắn lẳng lặng đưa dương vật tới trước miệng tôi. Tôi nắm lấy và bấm bụng làm đại. Một mùi nồng nồng, xin xỉn tọng vào khứu giác tôi, thật tỡm lợm.
“Xích xuống dưới một chút”, hắn hăm he. Tôi làm theo. Rồi hắn bảo, “Xích xuống nữa”, tôi cũng phải làm theo, cho tới khi cả mặt tôi úp dưới đít hắn.
Thiệt là kinh khiếp mà ! Tôi khóc thúc thít, gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi! Sao con khổ vậy” ở trong đầu.
Cuối cùng, hắn cũng rời khỏi mặt tôi, thỏa mãn, khi tinh khí đã dính đầy mặt tôi.
Nằm đó, tôi thấy tứ chi rệu rạ, hơi thở dồn dập do thiếu oxy. Nhưng tôi không màng tới, chỉ ráng làm sao chùi sạch cái nhớp nhúa kia đi.
Lúc đó bỗng có tiếng bước chân, một bóng đàn ông từ xa đi tới. Tên hiếp dâm đang mặc lại quần áo, bỗng phóng qua đè lên cổ tôi, hăm dọa: “Nằm im. Nếu nói một tiếng là … SUỴT!”, rồi im. Khỏi đoán hắn muốn hăm là hiếp và giết tôi.
“Chưa về sao ?”, người đàn ông từ xa bước tới ra, y như một lão già, ăn mặc nghèo nàn, hỏi hắn. “Chưa, hẹn hò chút thôi”, tên hiếp dâm đáp. Lão già thoáng nhìn qua, thấy tay tôi bị trói, mình trần trụi, và mặt nhợt nhạt, bèn hỏi: “Hẹn hò gì lạ vậy ?”. “Không, giỡn hớt chút thôi. Không gì hết, phải không em ?”, tên hiếp dâm vờ thân mật, rồi len lét nhéo tôi một cái đau đớn, gằn giọng: “PHẢI KHÔNG EM!”.
Đau quá, tôi cố gượng cười và khẻ gật. Lão già nhìn nhìn, có vẻ không tin.
Thấy lão già chưa chịu bỏ đi, biết đã lộ, tên hiếp dâm sợ bị lão tố giác, liền điều đình : “Nếu ông không ngại thì … ăn chia nhen”.
“Ăn chia là sao”, lão già do dự hỏi.
“Là tôi chia ông phần … này”, tên hiếp dâm nói và chỉ về phía tôi. Lúc bây giờ, lão già như đứng chết lặng. Không biết lão đang nghĩ gì, nhưng tôi đoán điều không tốt lành sắp xảy ra với tôi.
“Cho tôi … phần … không phải nó … bạn gái ông sao ?”, lão ấp úng hỏi.
“Nếu là phải tôi cần gì sợ … sợ ông. Vậy lấy không ?”, tên hiếp dâm đáp. Hình như trong lòng mong lão nhận điều kiện cho sớm, để hắn khỏi bị tố giác. Lúc ấy, tôi ngước lên nhìn lão chờ đợi. Mong lão không nhận lời. Nhưng chỉ thấy lão không dám vào mắt tôi, như định bụng sẽ làm điều gì đó xằn bậy.
Lão lại lượt qua thân thể trần truồng của tôi. Cặp mắt lão có vẻ trơ trẽn, bần tiện, tỏ vẻ thèm thuồng làm sao. Bước tới gần tôi hơn, lão hết nhìn tên hiếp dâm dò xét, rồi nhìn tôi xem phản ứng.
Tôi trương cặp mắt, nửa như van xin, nửa như cảnh cáo lão, “Nếu dám đụng vào người tôi … không tha”. Nhưng rõ ràng là vô dụng, lão đã ngồi xuống, đưa bàn tay dơ dáy sờ vào ngực tôi.
Tôi thét to, nạt vô mắt lão, “DANG RA”, liền bị tên hiếp dâm tán một bộp tay, đau điếng.
Chưa kịp la thêm tiếng nào đã bị nhét miếng quần lót vào miệng. Tôi chỉ còn biết ú ớ, để mặc cho gã ăn xin bóp nhẹ, rồi mạnh dần, trước bằng một tay, sau dùng cả hai.