Trong không gian yên tĩnh của căn phòng, Lợi từ từ cúi xuống, nhè nhẹ ngậm và nút lấy đầu núm vú phải của cô Hải và bàn tay phải của nó thì lần lên sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái của cô và nghĩ đến cái lồn to của cô. Đôi môi mềm mại, ngọt dịu của cô Hải không ngớt rên rỉ vì sung sướng, khuôn mặt cô ngờ nghệch luôn nghiêng qua nghiêng lại, vầng cổ cao của cô liên tục ngước cao và thở nấc lên để cố kiềm chế cảm xúc xác thịt quá cao độ.
Hai bàn tay búp măng với những móng tay nhọn của cô vì thừa thải nên cứ lần lên, vò tới vò lui đầu tóc của thằng học trò mới có 16 tuổi, trong khi cặp mắt đen sầu thảm của cô cứ mãi miết nhắm nghiền lại nhưng không phải là ngủ.
Vì đây là lần đầu tiên ân ái, làm tình cùng cô Hải ; sợ cô có cảm giác xúc phạm, tổn thương danh dự cũng như tâm hồn cho nên những thao tác của Lợi thật nhẹ nhàng, khéo léo, chậm rãi chứ không hấp tấp, vội vàng, hùng hục, cưỡng hiếp.
Chính vì vậy, cô Hải ngay từ những giây phút đầu tiên của cuộc tình, đã tỏ ra nể phục và yêu thương thằng học trò ở gần nhà cô cộng với cảm giác suy đoán Lợi là một thằng con trai từng trãi, rành rõi, điêu luyện trong tình trường ; cô không hề giấu giếm Lợi những gì cô còn cất giữ trong trái tim và tâm hồn cô, trái lại cô còn trao tặng hết tất cả cho Lợi.
Trong trường cấp III Châu Thành có một thầy giáo tuy đã 27 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có gia đình ; hiện tại thầy đang để ý đến cô Hải vì cô ly thân với chồng, thầy vẫn chưa dám ngỏ lời với cô Hải nhưng nếu thầy mà biết lúc này, cô Hải đang cùng Lợi yêu nhau chắc chắn là thầy sẽ tự vận mà chết, chứ thầy không thể nào sống trên cõi đời đen bạc này được nữa.
Cô Hải rùng mình nổi gai ốc, trân người lên chịu đựng khi đôi môi của Lợi đang từ từ lần xuống hôn lên vùng bụng thóp vào và hai cái vòng eo thon thả của cô. Từ hai eo của cô Hải, nó lại hôn ngược lần lên rồi cuối cùng là hé miệng ngậm và nút khẽ đầu núm vú trái của cô giáo dạy Văn, còn bầu vú phải nó vừa mới nút xong thì nó cũng không quên đưa bàn tay trái lên mày mò, nắn bóp.
Không biết sau cuộc tình này với cô Hải, rồi đây Lợi có còn diễm phúc được gặp gỡ, gần gũi với cô giáo nào nữa không ; nhưng với người tình đầu tiên là cô giáo của nó, thực sự Lợi không thể nào quên được từ mái tóc, đôi môi, vóc dáng, nụ cười…
Trong thâm tâm, Lợi luôn mong cho thời gian sẽ ngừng lại, không gian sẽ ngừng chuyển động để nó được yêu cô chủ nhiệm của nó nhiều hơn, kỹ hơn, lâu hơn.
Trời mưa lớn đã làm điện cúp ; ngọn đèn neon gắn nơi trần phòng ngủ cô Hải tắt phụt đi, khiến cho mọi chổ mọi nơi đều tối đen như mực đến nỗi có ngửa bàn tay lên cũng không thể nào trông thấy được.
Cô Hải và Lợi đều biết là điện cúp, không gian tối om tối hù nhưng cả hai đồng mặc kệ, miễn là họ còn có nhau và vẫn yêu nhau là được rồi, không còn mong mỏi gì nữa cả. Không hiểu sao bóng tối dường như là làm cho hai cô trò thêm dạn dĩ, táo bạo hơn khi ở trong ánh sáng.
Trong vòng tay của nhau, cô Hải và Lợi hăng hái hơn, nồng nàn và cháy bỏng hơn ; hai cô trò vừa thở hổn hển vừa mày mò nút lấy môi lấy lưỡi của nhau. Lúc đầu, cô Hải còn gối đầu lên chiếc gối tai bèo nhưng giờ đây cô Hải nếu có để ý kiếm tìm cũng không thấy chiếc gối ấy đâu cả.
Cuộc tình vụng trộm, lén lút giữa cô Hải và Lợi càng lúc càng dai dẳng, mãnh liệt chẳng khác gì trận mưa đêm bên ngoài. Cô Hải cảm nhận là giờ đây, hai bàn tay của thằng học trò đang lần xuống mày mò nơi hai bên lưng chiếc quần saten đen mà cô đang mặc trên người.
Lợi nhớ không lầm là trước kia, trong lớp học có hai ba lần gì đó, Lợi lên trả bài cho Hải vào giờ Văn ; giờ đây, nó cũng đang trả bài cho cô Hải nhưng đây lại là trả bài tình yêu cộng với tình dục.
Trong bóng tối mịt mù, hai bàn tay Lợi từ từ tuột lần, tuột lần chiếc quần saten đen của cô giáo Hải xuống cặp mông no tròn và cặp đùi nhỏ nhắn của cô để tiếp tục khám phá nét huyền ảo còn lại trên thân thể cô. Cô Hải run rẫy, gượng gạo tạo điều kiện cho thằng học trò của mình bằng cách lần lượt co duỗi hai chân rồi từ từ rút hai bàn chân ra khỏi hai ống quần của mình, hết chân phải rồi đến chân trái.
Cuộc tình so le của Lợi và cô Hải từ từ đang tiến dần đến hồi quyết định gay cấn nhất. Nó ngồi dậy, lần hai bàn tay xuống kéo chiếc dây kéo quần tây nó đang mặc xuống, cầm hai bên lưng quần cởi xuống qua mông ở phía sau và đùi ở phía trước ; tiếp tục cởi qua hai đầu gối, xuống đến hai giò rồi rút chân trái ra khỏi ống quần trái và chân phải ra khỏi ống quần phải.
Lẫn trong bóng tối dày đặc, Lợi tiếp tục làm tình, ân ái với cô Hải, cô giáo chủ nhiệm của nó. Lợi hôn lần từ hai bàn chân mềm mại lên cặp giò thon dài và trắng như bột lọc của cô Hải ; từ cặp giò, nó lên hai đầu gối mịn màng rồi hôn trườn lên cặp đùi nõn nà của cô. Lợi cũng không quên vừa hôn vừa liếm nhẹ lên hai bờ mông no tròn của cô Hải.
Trên người Lợi còn mỗi chiếc quần đùi màu xanh dương, còn trên thân thể cô Hải thì còn chiếc quần lót cũng bằngthun voan màu đen đang che đậy chổ kín đáo nhất của cuộc đời cô Hải. Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, cô Hải và Lợi làm tình và ân ái cùng nhau giống y như những cảnh sex mà hai cô trò vừa mới xem trong bộ phim xã hội đen khi nãy.
Hai cô trò càng lúc càng ngất ngây, quay cuồng với những gì hai cô trò trao cho nhau. Những nụ hôn môi lúc này của hai cô trò càng nồng nàn, cháy bỏng, chưa hề phai lạt hoặc mệt mỏi.
Cô Hải và Lợi thực sự không còn là cô trò của nhau nữa mà đã trở thành người tình hay nói đúng hơn là vợ chồng của nhau. Khi hai bàn tay của thằng học trò đang lần nắm và tuột chiếc quần lót đen của cô giáo dạy mình môn Văn thì cũng bất ngờ như khi nãy cúp điện, ngọn đèn neon nơi trần phòng lại cháy sáng lên.
Hai cô trò cũng mặc kệ, không màng gì đến là có điện hay không có điện bởi lẽ nó không làm ảnh hưởng gì đến cuộc tình của hai cô trò cả. Lúc bấy giờ, Lợi đã nhẹ nhàng cởi xong chiếc quần lót của cô Hải và để lên trên đống quần tây, nịt vú, quần saten đen, áo chemise lẫn lộn của nó và của cô Hải. Xong xuôi, nó ngồi dậy tự cởi tiếp chiếc quần đùi của nó ra khỏi hai chân và lại để lên đống quần áo hỗn độn.
Bỗng Lợi nằm vật qua một bên vì nó vừa phát hiện ra nó không có đủ khả năng để giao hợp với cô Hải được như là những lần trước với những người chị của nó. Từ lúc bắt đầu lâm trận với cô Hải đến giờ, tuy đã lâu nhưng “thằng nhỏ”của nó vẫn còn mềm xèo, xụi lơ và thun nhỏ như trái ớt khô. Đâu phải là do trời lạnh, cũng đâu phải là do tâm lý sợ sệt ; thật là không sao hiểu được lý do. Lợi nằm thở dài, vẻ chán ngán, mệt mỏi.
– Em làm sao vậy ? Cô Hải khẽ lên tiếng