Tên đeo mặt nạ hầu như có ý xấu này từ lâu nên hắn đã rình và đón Quỳnh Mai hơn 2 tiếng. Từ sau lùm cây, hắn nhảy bổ tới tập kích trên lưng Quỳnh Mai. Nghe động nàng giật mình nép sang mọt bên tránh né. Hắn ta vồ hụt nàng nhưng kịp thời quày người lại nắm lấy vạt áo nàng. Quỳnh Mai vọt người đứng dậy để chạy, nhưng vũ lực của một người khỏe hơn nàng gấp hai đã giựt vạt áo nàng lại. Vạt áo rách toạt. Bờ vai non trắng ngần của nàng lộ ra dưới cặp mắt háo hức của hắn. Quỳnh Mai bất thần vung tay chống trả và lách mình thoát đi, nhưng so với sự nhanh nhẹn của tên cướp thì nàng chậm hơn nhiều. Nàng chỉ kịp la lên tiếng : Đừng! thì hai cổ tay của nàng bị mười ngón tay bấu chặt, bẻ oặt ra sau lưng. Tên cướp xắn tới đẩy sấp nàng về phía trước. Nàng chao đảo nhưng cố vùng vẫy để thoát khỏi hắn, song hắn đã ghì chặt ngang hông nàng, hai cánh tay hắn kẹp chặt hai lấy hai bên. Nàng hô hoán lên: Cứu tôi, có ai … thì tiếng la dứt bẳn. Đôi môi nàng bị áp chặt bởi một sợi dây thừng tròng ngang miệng, nàng chỉ còn la những tiếng ú ớ trong cổ họng. Tứ chi nàng giẫy nẩy trên mặt đất. Hắn chống trả và chụp lấy đôi chân nàng lại. Nhanh như cắt, hắn tròng luôn sợi dây thừng còn dư quấn quanh cổ tay nàng, rồi vòng xuống cổ chân buộc gút luôn thể. Hành động của hắn nhanh vô cùng, một việc thành thạo theo cách trói bò ở dưới quê, rõ ràng hắn xuất thân từ vùng này.
Mai chớp chớp đôi mắt. Nàng đã tỉnh giấc. Đây là đâu ? Nàng thấy mình mẩy rã rời, đau nhức. Trước mặt ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cầy le lói. Một vệt sáng nhợt nhạt ở gần bên kia góc phòng. Nàng thấy vài nấc thang. Không khí nơi đây thật ngột ngạt ẩm thấp. Nàng thấy hơi lạnh dưới lưng và ngứa ngáy khó chịu, đưa tay xuống định gãy mới hay cả hai đã bị trói, kể cả chân. Bốn đầu dây được ai móc vào bốn vách tường. Người nào đã trói nàng ở đây, nàng mơ mơ màng màng nhớ lại đã vật lộn với tên đeo mặt nạ và nàng không còn nhớ gì sau đó nữa. Nghe tiếng lách cách của dây xích, nàng giật mình hoảng sợ. Chúa ơi! Hắn bắt mình vô đây để làm gì. Tối quá! Mình đã ngất xỉu bao lâu rồi. Trời bên ngoài chắc có lẽ đã tối. Nàng cố gắng gượng dậy, vừa lạnh vừa đói. Từ sáng tới giờ nàng chưa có hột cơm nào trong bụng, cũng bởi đi cho kịp buổi rao giảng sáng nay. Nhờ vậy mà nàng quên đi cái sợ trong chốc lát.
– Có ai ở đây không ? Bắt tôi để làm gì ? – Nàng thử gọi.
Không có tiếng trả lời.
– Có ai không! Làm ơn … – Nàng gọi lớn hơn.
Vẫn không một ai trả lời nàng.
Nàng giật dây cho bốn cái xiềng sắt khua nhau leng keng. Càng lúc càng mạnh. Mười phút trôi qua, vẫn không một động tịnh ngoài những tiếng nàng làm ra và tiếng gió thổi phù phù thông qua từ vệt sáng. Nàng hơi hoang mang, biết là sớm muộn gì kẻ xấu cũng lộ mặt. Nhưng trong tình cảnh này 1 phút cũng dài hơn 1 ngày. Nàng quỳ xuống, nhớ tới lời Kinh. Nàng lẫm nhẫm đọc. Nhờ vậy mà nàng bớt thấy đói. Nàng đọc kinh không biết bao lâu, mệt lã nàng thiếp đi.
Tiếng lách cách của chìa khóa cửa làm nàng tỉnh lại. Lờ mờ trước mặt vẫn là vệt sáng của cây nến. Cửa mở. Nàng trông thấy đôi chân trần hướng về phía bước tới. Nàng từ từ ngước lên. Khuôn mặt nàng chẳng bao giờ muốn thấy xuất hiện trước mắt nàng. Tên mặt nạ giơ ngọn đèn dầu lên cao để soi mặt nàng. Qua ánh sáng yếu ớt đó, nàng thấy ánh mắt hắn long lanh khác lạ. Trên môi hắn không một nụ cười, bằng phẳng, lạnh lùng.
– Anh là ai ? Bắt tôi để làm gì ? Tôi không có tiền! Tôi là người tu – Nàng cố tình nhỏ nhẹ với, cuối câu nàng nhấn mạnh hai chữ “người tu” cốt để cho hắn thấy sai mà tha cho nàng.
Hắn không trả lời nàng. Giờ cao ngọn đèn để soi cả người nàng rồi quay mặt bỏ đi .
– Anh! Anh! Ông! Ông … làm ơn trở lại …, bắt tôi làm gì … tôi không có gì hết … thả tôi ra đi …
Tiếng cửa đóng sầm lại cắt ngang câu nói của Quỳnh Mai. Nàng sụp người xuống, thừ người vẻ thất vọng. Cái đói làm nàng bức rức nhưng cái tù túng bởi bốn sợi dây trói ở cùm tay chân làm nàng càng khó chịu hơn. Tên cướp lại lẳng lặng bỏ đi, vậy là ý gì ? Hắn muốn đánh đòn tâm lý với nàng chăng ? Tại sao hắn không thực hiện ý đồ mà hắn bắt nàng tới đây ngay. Nhốt nàng ở đây có lợi lộc gì cho hắn ? Để hãm hiếp ư ? Nghĩ tới đây, Quỳnh Mai không khỏi rùng mình. Nàng cố suy nghĩ cho ra chuyện, ra lẽ, nhưng đầu óc nàng trống rỗng, kể cả cái bao tử của nàng cũng thế. Cơn đói đang hành hạ nàng. Nàng phải tìm chuyện để làm, sao cho xao lãn cơn đói. Nàng bắt đầu quan sát thật kỹ chung quanh. Căn phòng cao chỉ chừng 2 mét, rộng và dài khoảng 5 mét. Tối. Tường được trát bằng đất sét không sơn phết nên càng tối. Ngoài một cái bàn, hai cái ghế và cái giường cây nàng đang ngồi chẳng có vật dụng gì khác. Đây là căn hầm đúng hơn là một cái phòng. Ngay cả cánh cửa chỉ là một tấm ván kéo qua và dùng dây xích khóa lại. Mười lăm phút trôi qua chống chế với cơn đói mà nàng tưởng dài hơn cả tháng. Nàng nằm dài ra giường, miên tưởng tới chuyện ngày mai, chuyện của tuần sau, và tháng tới. Còn bao nhiêu chuyện cần nàng làm. Bây giờ lại nằm đâỵ Sao cho kịp. Bọn học sinh còn phải trả bài Giáo lý sáng mai nữa, nàng hứa sẽ dẫn chúng đi chơi suối tháng tới, còn gia đình anh Năm có người vợ tàn tật nàng hứa tiếp tay anh gặt lúa cho mùa này. Vụ đám cưới của con ông Sáu nàng còn phải lo … Bao nhiêu chuyện … Nàng thiếp đi trong cơn đói … Tỉnh dậy nàng thấy mắc tiểu khôn cùng. Nhìn quanh chẳng thấy nhà tắm nào, vậy thì tiểu nơi đâu, chẳng lẽ mình phải đi đại ngay tại giường này. Không thể nào! Từ nhỏ tới lớn mình sinh trong một gia đình đàng hoàng lễ nghĩa, làm chuyện “đi” bậy này kỳ chết được. Nhưng nếu không làm chắc chịu không thấu đâu. Nghĩ đoạn, Quỳnh Mai ngồi dậy, bước xuống giường. Sợi dây xích còng vào tứ chi nàng chỉ cho phép nàng đi được hơn hai bước. Nàng ngồi xuống, tìm vào nơi khuất ánh sáng và từ từ trút bỏ chiếc quần trắng ra. Đang giữa chừng thì nàng nghe tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ. Nàng hoảng hốt nín lại, vội vả kéo quần lên, ngồi trở lại giường. Tên đeo mặt nạ xuất hiện nơi ngạch cửa với hai tay xách hai bên. Một cái như là cái bô dùng cho việc vệ sinh. Một cái dĩa và một cái l y dùng cho cơm nước. Hắn đưa nàng một cái dĩa và ly nước còn cái bô hắn đút dưới đít giường. Hắn hất tay ra hiệu bảo nàng ăn. Dường như hắn không muốn nói chuyện, có lẽ sợ nàng nhận ra giọng của hắn. Vì quá đói, nàng đưa tay đón lấy. Hắn bước lui hai bước, ngồi lên ghế quan sát nàng. Nàng nhìn hắn do dự chưa muốn ăn. Rồi nghĩ sao đó, nàng lại đưa lên miệng ăn. Chẳng biết gì quá đói hay vì đồ ăn hắn nấu cũng không tệ nên nàng ăn ngấu nghiến. Chỉ một thoáng thôi thì hết. Ăn xong, nàng đặt dĩa xuống giường. Bưng ly nước uống một nửa. Hắn từ từ đứng dậy, bước tới hai bước, cằm lấy dĩa và quay mặt bỏ đi. Quỳnh Mai nhìn theo, bất giác nàng phải thốt lên để mong hắn trở lại: