Truyện sex Hiếp dâm tu nữ

Nắng sao mà gắt thế, gần như đốt cháy cả da ăn cả thịt, ngay cả cái gió thổi cũng nóng hơn thường lệ so với mùa này năm ngoái. Ở vùng đất thượng tầng đây, ai cũng phải chịu vậy, không riêng gì nàng. Quỳnh Mai khệ nệ xách một thùng nước đã biến nhiệt thành ấm áp (do để ngoài nắng) đi thẳng vào hậu viện. Nàng lui cui tưới những đóa hoa hồng đã ủ rũ oằn cả cuống xuống trong chúng phát tội. Công việc này hầu như nàng hàng ngày trong suốt mấy tháng qua – một công việc mà đối với nàng chẳng ưa thích gì. Nhưng nếu không làm việc này thì biết làm việc gì đây. Ở đây chán chết đi được, không TV phim ảnh, không chợ búa ồn ào, không vui chơi cuối tuần, hoặc du ngoạn những buổi chiều khi hoàng hôn ngả màu … Ngoài những buổi học giáo lý dài lê thê lết thết ra, đọc kinh là món ăn nhàm chán mà nàng phải ăn hàng ngày. Nàng không phải là người thích đọc kinh nhưng phải chịu thôi, ai ở đây cũng vậy không riêng gì nàng; Coi như đây cũng là niềm an ủi duy nhất của nàng suốt mấy tháng ngày qua. Nào là kinh sáng, kinh chiều, kinh tối kể cả kinh trước khi đi ngủ, hay kinh lúc thức dậy. Ngày nào cũng giống như ngày nào, như một cổ máy xoay đều không phân biệt nắng mưa, riết rồi Quỳnh Mai cảm giác mình như mình không phải là chính mình. Là một cái máy radio, đúng giờ thì phát thanh, hết giờ thì đi nghỉ. Cuộc sống cứ thế lại trôi qua như một dòng sông không có lưu triều, chỉ dậm chân tại chỗ.

Truyen Hiep dam tu nu 18

Truyện Hiếp dâm tu nữ 18+

Tiếng la cáu gắt của Sơ già phó viện vọng ra từ phòng trong, giọng bà có vẻ đanh đá, “Mai à, tưới nhanh, mau dọn cơm cho các Thỉnh sinh khác, trời tối tới nơi rồi”. Ở đây trưởng viện là cao nhất, kế đến là bà, vì trưởng viện bận rộn với nội vụ liên lạc hoặc họp mặt với các Dòng tu khác nên phó viện cai quản mọi thứ trong Tập viện. Ai ai trong viện cũng có vẻ không thích bà mấy chứ không riêng gì Quỳnh Mai, nhưng cũng nhờ bà mà trên dưới nề nếp quy luật trở nên rõ ràng. Kẻ bề dưới như nàng rất e nể sợ. Tiếng hối thúc của bà làm nàng thêm bứt rứt. Nàng cũng vất vả lắm chứ, nào có muốn bê trễ chuyện chi. Mồ hôi lấm tấm rịn lên trên trán nàng, thấm ra cả lưng đủ biết cái cực cộng cái nóng nó đang hoành hành nàng. Ngước mặt lên trời, tay quệt trán, nàng nheo mắt lại, đôi mắt nai của một người con gái mới lớn hồn nhiên; Nàng hít một hơi dài rồi thở phì ra hai bên cánh mũi. Ngán ngẫm quá! Nàng đáp lại vị Sơ già một cách có lệ: “Dạ, con làm nhanh!”, rồi nàng thong thả tưới luôn thùng nước cuối cùng trước khi trở vào trong.

Đã hơn hai năm rồi nàng được người nhà đưa đến Tập viện này để tu học làm Sơ, nàng chỉ vui được sáu tháng đầu vì sáu tháng này nàng được đi đây đi đó với viện trưởng, biết được cái này cái kia, ăn được trái kia trái nọ và thông hiểu chút ít ở các vùng nàng đi qua, công việc của nàng chỉ vỏn vẹn phụ bà khiêng xách những thứ cần thiết. Những ngày kế tiếp sau đó của nàng là những ngày chính thức nhập học. Cuộc sống kính cổng nghiêm khắc mà lúc nào cũng tiếng kinh cầu, lời giảng dạy, giáo điều, qui luật và qui luật đã làm nàng chán lên tới cổ. Biết sao, người ta nhận nàng vào đây cũng bởi gia đình nàng danh giá, có tiếng tăm, được cho là một gia đình liêm chính, đạo đức từ tâm, và người ta cho nàng là một nhân tuyển thích hợp cho đạo giáo sau này. Nào ai có ngờ rằng, đứa con của họ, đứa con của giáo xứ không phải là một người thực sự có Ơn gọi như người ta lầm tưởng. Đâu có ai ngờ rằng nàng đã bao lần muốn bỏ trốn đi nơi khác cho rãnh nợ, cho nhẹ cái thân, để sống như một người dân thường thoải mái tươi vui mà nàng vẫn hay ao ước, nhưng ao ước thì vẫn là ao ước không thể thực hiện được, nàng bây giờ là một kẻ tu hành xa lánh trần tục. Đành cam chịu thả đời lục bình của nàng trôi theo dòng sông chưa biết đi về đâu.

Nàng tự tại với chức vụ của mình chỉ được hơn 1 năm, ý nghĩ xuất tu lại trở lại với nàng. Nhất là mỗi khi nàng được tin mấy đứa em họ và bà con láng giềng nối gót nhau lên xe hoa về nhà chồng. Nàng lại ray rức cho số phận của mình. Nhiều lúc nàng mạnh dạn định tỏ lòng mình ra cho viện trưởng hiểu, nhưng rồi nàng lại do dự khi thấy mặt của phó trưởng có vẻ hăm he thành kiến với nàng. Rồi lại thôi. Cam chịu tiếp. Nhưng không chừng ở lại đây, ở như vậy mà tốt cho nàng hơn. Giả dụ như nàng có dám thố lộ điều bí mật này ra, nếu như người ta đồng ý cho nàng xuất tu, thì nàng phải tính sao cho cuộc sống sau này. Bao năm học ở đây ngoài những môn Thần học, Giáo lý ra người ta chẳng dạy nàng một thứ nghề nào trong tay, thế thì lấy gì mà sống. Gặm đất ăn à ? Hoặc chẳng lẽ phải trở về gia đình để cầu xin ăn bám, hay cưới quách thằng nào có tiền cho xong đời con gái. Thế giới này phức tạp quá, chưa kể, gia đình nàng sẽ đối xử với nàng ra sao một khi họ đã quyết tâm ép nàng vào con đường làm tu nữ vì mỗi lý do tạo dựng danh giá cho họ… Nàng thật sự không hiểu rõ, con đường nàng đang đi là do Chúa chọn cho nàng, một ơn Kêu gọi nào đó người ta thường bảo với nàng hay chỉ là một ý tư riêng nào đó mà gia đình nàng và xã hội chọn cho nàng. Thiệt khổ sở ! Chưa tính, nếu lỡ các Sơ vì một lý do nào đó không cho nàng xuất tu thì nàng phải sống làm sao những ngày kế tiếp khi biết vết nhơ về nàng nàng đã hiện thân ràng ràng ra trước mắt họ; Có thể họ sẽ luôn “rình mò” mọi hành động của nàng từ đó trở về sau. Họ sẽ sợ nàng làm mất đi danh giá của Giáo hội, của Dòng tu!

Nơi nàng sống là một quảng trường nhỏ có nhiều phòng học, còn gọi là “Nhà kín” dùng cho các tu nữ như nàng ở và học; họ còn gọi là “thỉnh sinh” sau ngày mãn khóa sẽ được làm Sơ. Nhà kín đó được xây cất từ lâu đời mà nàng không rõ là bao lâu vì trông nó rất cổ kính uy nghi, và đương nhiên là rất cũ kỷ. Chung quanh Nhà kín là các nhà lưu trú cho các học viên, và giành cho nữ tu tập hợp về từ các nơi khác, và một căn nhà nguyện bằng tranh nằm bên cạnh một ngọn đồi với những khu vườn cây ăn trái do các Sơ ở đây chịu khó trồng trọt. Cũng rõ là nơi đây rất ít cư dân; ngoài những thầy dòng và giáo sĩ , giáo dân sống gần đó thì chẳng có ai khác cả. Nhờ vậy mà ai nấy cũng thân quen nhau như một gia đình; hoặc như có bất kỳ ai khác vào viếng họ đều nhận ra ngay. Những người giảng huấn ở đây rất nghiêm khắc, họ gồm các nữ tu già truyền giáo Kinh thánh cho trường nữ. Họ còn gọi là các Sơ – Các Sơ “khắc khe” xấu xí nàng thường gọi họ như vậy mỗi khi nàng bị trách phạt, hay những khi nàng bị réo rắc hàng chuổi kinh lê thê lòng thòng mà nàng đã chán tới cổ – Họ là những người chỉ biết sống cho đạo, hy sinh gần cả cuộc đời này cho nhà thờ với các nổ lực truyền giáo, tạo dựng Dòng tu nữ cho lớn mạnh, nhất là tạo dựng những người như Quỳnh Mai đây. Nàng kính ngưỡng họ với sự hy sinh tận tụy đó, nhưng ghét họ đã kéo nàng đi chung một con tàu nàng không bao giờ muốn tham dự.

1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11Next page
Back to top button