Khi chiếc quần lót tuột ra khỏi hai chân nàng, Hoà liếc thấy dưới đáy chiếc quần xí líp mỏng manh đã ướt nhẹp một đốm tự lúc nào.
Hoà bước vào bồn nước ấm nằm nhắm mắt, trong khi hai tya nâng niu món đồ chơi đưa lên cạ vào mắt, mũi. Rồi không kềm hãm được dâm tính, Hoà há miệng, ngậm lấy đầu con cặc giả mà mút và liếm ngon lành.
Con cặc giả được Hoà kéo vuốt đầu vú, rồi nàng bấm nút cho nó rung lên. Đầu cặc giả rung lên trên đầu vú nàng, tạo cho Hoà một cảm giác kích thích lạ lùng kỳ diệu. Hoà đê mê, ngây ngất trong cái rung động tuyệt vời của cơ thể.
Dâm thuỷ trong người Hoà cứ âm ỉ tiết ra, dù Hoà đang ngâm mình trong nước. Hoà nhận thấy cơ thể nàng bốc lửa thiếu điều làm hồ nước sôi lên.
Không còn kềm chế được nữa, Hoà câm nguyên con cặc khổng lồ đó ấn sâu vào miệng lồn đang ướt nhẫy của nàng.
Cũng không khó khăn lắm như Hoà tưởng. Con cặc to tướng như vậy mà Hoà thụt ra thụt vô, vừa cho con cặc giả rung lên bần bật.
Hoà nghiến chặt hai hàm răng, rít lên từng hồi sung sướng. Quả thật là không có cái sướng nào giống với cái sướng nào. Đồ thiệt có cái sướng của đồ thiệt. Đồ giả có cái sướng của đồ giả. Mà thiếu điều chơi với con cặc giả này còn thích, còn sướng hơn cặc thiệt nữa.
Nếu đem ra so sánh, cả con cặc của ông Thời với của Luân cũng chưa chắc to bằng được với con cặc giả này được. Hơn nữa là cặc thiệt làm gì biết rung bần bật trong lồn như vậy. Và lý do quan trọng nhứt là cặc giả chơi không bao giờ biết xìu. Hoà cứ để cho nó rung trong lồn chừng nào đã thì thôi. Hoạ chăng lúc hết pin nó mới chịu ngừng. Mà lẽ dĩ nhiên là Hoà sẽ hết pin trước nó rồi.
Hoàng từ ngoài sân tennis vừa về tới thì đã nghe tiếng của Ngọc nhắn trong máy trả lời điệnthoại:
“Ngọc có chuyện cần nhờ anh Hoàng giúp. Chừng nào anh Hoàng về thì gọi lại ngay cho Ngọc. Bye.”
Chàng vội vã quay số phone nhà Ngọc. Từ đầu dây bên kia, Ngọc nũng nịu:
– Em cần đi Los mua một ít đồ mà hỏng dám lái xe ngoài xa lộ. Anh Hoàng có rảnh đưa Ngọc đi giùm nhé.
Ngọc kéo dài chữ “nhé” nghe vừa dễ thương, vừa có vẻ như khẩn cầu làm cho Hoàng không thể nào từ chối được.
Hoàng tắm rửa qua loa rồi lái chiếc xe cà rịch cà tang đến đón Ngọc.
Đậu xe trước cửa nhà, Hoàng không muốn bước vào. Chàng sợ phải chạm trán với Ngà. Nếu gặp như thế sẽ gây khó khăn cho chàng, vì Hoàng không quên mới tuần trước đây, chàng đã đưa bàn tay chuối mắn chuyên môn nhồi banh của chàng ra mà nhồi trái vú thơm ngon của Ngà trong rạp hát.
Nghe tiếng còi xe quen thuộc của Hoàng, Ngọc từ trong nhà phóng ra như cơn lốc. Chiếc xe khẹt khẹt vài cái làm duyên rồi từ từ bò ra đường phố. Hai người không ai thấy phía sau tấm rèm cửa, Ngà đang nhìn theo với ánh mắt vừa ghen tức, vừa buồn tủi.
Sauk hi chỉ cho Hoàng chạy lung tung hết đường này đến đường khác. Ngọc chẳng mua được một món gì, trừ chiếc cà vạt thời trang mà Ngọc mua trong một tiệm sang trọng để tặng Hoàng.
Mà thực tâm, Ngọc cũng đâu có đồ gì cần mua. Nàng chỉ kiếm chuyện để được gần gũi Hoàng. Vì từ cái hôm được bàn tay chàng thám hiểm trên hai quả đồi non. Ngọc lúc nào cũng bị ám bởi cái cảm giác kỳ lạ mà lần đầu tiên nàng biết. Đang miên man nhớ tới cái hôm trong rạp hát, đột nhiên tiếng nói Hoàng cất lên bên cạnh:
– Ngọc đang nghĩ gì đó.
Hoàng chỉ hỏi một cách vô tư, nhưng tự nhiên Ngọc đỏ cả mặt mày, tưởng chừng như Hoàng đã hiểu thấu tim đen của nàng.
Không nghe Ngọc trả lời, Hoàng xoay qua. Chàng thấy gương mặt Ngọc đỏ ửng như người đang bị sốt. Hoàng sốt sắng:
– Ngọc sao thế? Nếu mệt thì để anh kiếm chỗ cho Ngọc ngồi nghỉ nhé.
– Tự nhiên sao em thấy người xây xẩm khó chịu.
– Vậy thôi để anh đưa Ngọc vô quán nào ngồi uống nước, nghỉ mệt nhé.
Ngọc nghĩ thầm trong bụng: “Sao anh thật thà vậy. Em chỉ muốn theo anh về nhà, hoặc là đi đến chỗ nào vắng vẻ để hai đứa …” Nghĩ vậy Ngọc nhanh trí bảo Hoàng:
– Em hỏng thích ngồi hàng quán đâu. Hay là anh Hoàng kiếm chỗ nào yên tĩnh cho Ngọc nghỉ một chút.
Hoàng không vừa. Chàng thầm nghĩ: “Cả cái đất Cali này không chỗ nào yên tĩnh bằng phòng ngủ khách sạn.” Nhưng chợt nhớ là mình đã tự nguyện với lòng không dám quờ quạng với bất cứ cô gái nào. Lỡ dính bầu bất tử thì chết. Ráng chờ ra trường xong, lấy được mảnh bằng, có job thơm rồi hẳn tính. Còn bây giờ đang đi học, có thèm cũng ráng chịu chớ biết sao.
Nghĩ vậy nên Hoàng đánh trống lãng:
– Thôi, gần đây có cái công viên mát mẻ lắm, để anh đưa Ngọc đến đó ngồi nghỉ một lát.
Lỡ đóng kịch, Ngọc đành phải đóng cho hết cái vai trò của mình. Nàng gật đầu, vừa đưa hai ngón tay lên chà hai bên thái dương, làm như nhức đầu thực sự.
Hoàng lái xe sâu vô công viên, tìm một chỗ vắng vẻ đậu lại, rồi mở cửa xe cho Ngọc xuống.
Hai người tản bộ vòng sau mấy hàng cây. Ngọc cứ càng lúc càng đi sát vào người Hoàng. Không lẽ cứ tránh ra xa hoài, Hoàng đành để Ngọc tựa sát vào người chàng. Rồi bất thình lình bàn tay Ngọc ngắm lấy tay chàng quàng ra sau lưng nàng.
Hoàng hơi khớp trong bụng. Chàng không ngờ bình thường Ngọc là một cô gái thuỳ mị, name thắm, nhưng khi yêu rồi nàng lại bạo dạn như vậy.
Ngọc kéo Hoàng ngồi xuống sau một gốc cây to. Nàng nhìn thẳng vào mặt Hoàng mà hỏi:
– Ngọc muốn anh trả lời thành thực cho Ngọc…
– Ngọc cứ hỏi đi. Nếu biết anh sẽ trả lời.
– Ngọc biết là anh biết mà.
– Vậy Ngọc hỏi đi.
– Nhưng mà anh hứa là không được nói dối nhé.
– Cũng còn tuỳ câu hỏi của Ngọc.
– Không, hoặc là anh không trả lời, hoặc là trả lời thành thật chứ không được nói dối.
– Thôi được rồi. Ngọc hỏi đi.
Ngọc ngập ngừng giây lát để thêm can đảm, rồi nàng nhìn Hoàng một lúc trước khi mở miệng:
– Anh có yêu Ngọc không?
Hoàng biết trước là Ngọc sẽ hỏi câu đó, nhưng khi Ngọc hỏi chàng không khỏi bối rối. Nói yêu thì chàng kẹt, mà nói không yêu thì coi hỏng được. Hỏng yêu mà mó vú rồi bóp vú con người ta.
Hoàng tìm cách hoãn binh. Chàng không trả lời câu hỏi của Ngọc mà hỏi ngược lại nàng:
– Tại sao Ngọc lại hỏi anh như vậy?
– Ủa. Anh chưa trả lời câu hỏi của em mà.
– Anh … không có thân nhân ở Mỹ nầy, nên lúc nào cũng yêu thương Ngọc, Ngà hết.
Câu trả lời của Hoàng làm Ngọc điên tiết lên. Nàng đâu cần Hoàng coi nàng như em chàng đâu. Nàng cũng đâu cần Hoàng để ý đá động gì đến Ngà.
Ngọc không thèm nói với Hoàng tiếng nào nữa. Nàng gục đầu giữa hai lòng bàn tay rấm rức khóc.
Hoàng quýnh quáng lên. Xưa nay chàng chưa bao giờ phải đối diện với hoàn cảnh này. Thỉnh thoảng Hoàng cũng có đi chơi, cặp bồ với một vài cô gái Mỹ trong trường. Nhưng họ sống rất thoải mái, thích thì đi chơi, vui thì hè nhau uống bia, mà hứng tình thì đè nhau ra đụ.
Nhưng hôm sau thì đã khác rồi. Có thể cô gái cũng chẳng còn nhớ tên anh chàng đã làm tình với mình nữa. Mà nếu có nhớ, cô ta cũng chẳng cần quan tâm đến anh chàng này quen ai, yêu ai.
Đàng này mới lỡ dại mò vú có chút xíu mà đã gặp bao nhiêu chuyện rắc rối. Chàng đành phải vuốt ve cho Ngọc đừng khóc nữa.
– Thôi, có gì đâu mà em khóc. Nói anh nghe coi.
– Em khóc kệ em. Anh hỏi làm chi.
– Anh có làm gì em buồn. Nói cho anh nghe đi.
Ngọc mỉa mai nhẹ:
– Anh đâu có làm gì em đâu. Tại em … em ngu. Em…yêu anh nên phải ráng chịu.
– Sao em lại nói chuyện có vẻ cay đắng với anh như vậy. Anh cũng mến Ngọc lắm nhưng mà…
Ngọc vội vàng chụp lấy câu nói đó của Hoàng như sợ chàng sẽ lãng qua chuyện khác:
– Nhưng mà …sao anh? Chắc là Ngọc xấu. Ngọc nhà quê hỏng xứng với anh chứ gì?
– Anh đâu có dám nghĩ như vậy.
– Chớ sao?
– Tại anh còn đang đeo đuổi việc học, chưa dám nghĩ tới chuyện yêu đương.
– Thì em đâu có bắt anh phải bỏ học để yêu em đâu. Em chờ đợi anh được mà.
Hoàng than khổ thầm trong bụng: “Chết mẹ. Chưa gì mà em đã muốn coat giây vào cổ mình rồi.” Chàng cố tránh né một cách tuyệt vọng:
– Anh… không dám hứa hẹn gì đâu. Đợi chừng nào ra trường có việc làm vững chắc, chừng đó anh mới tính được.
Từ hôm được bàn tay năm ngón của Hoàng xoa nắn hai trái vú, Ngọc đã tự coi như giữa hai người đã có một sợi giây tơhồng thắt chặt. Nàng đã thức bao nhiêu đêm trắng để dệt ước mơ. Nay nghe Hoàng thoái thác kiểu đó chẳng khác nào Hoàng tạt gáo nước lạnh vào mặt nàng. Ngọc oà lên khóc nức nở. Hoàng càng hoảng hốt. Chàng vội ôm chặt lấy Ngọc trong vòng tay, vỗ về nàng:
– Ngọc đừng giận anh. Chẳng qua là anh muốn được an tâm để theo đuổi việc học, chứ đâu phải là anh hỏng yêu em đâu.
Mặc cho Hoàng nói, Ngọc vẫn rấm rức khóc. Hoàng đành phải vuốt ve Ngọc. Mà ngộ thật, khi Hoàng ôm Ngọc mà vuốt ve một hai cái thì tiếng khóc của Ngọc đã được thay thế bằng tiếng rên khe khẽ.
Hoàng nghĩ thầm trong bụng: “Thôi thì … ý trời đã muốn vậy thì phải chịu chứ biết sao.”
Chàng lòn tay vào trong lớp áo của Ngọc mà vuốt ve làn da mịn màng, dọc theo cột xương sống của Ngọc, làm nàng cứ phải rướn thân hình theo từng động tác của bàn tay Hoàng.
Chừng như đê mê với cảm giác mới lạ mà Hoàng mang đến, Ngọc xoay ngữa người gối đầu lên cánh tay Hoàng. Hai tay Ngọc ôm lấy đầu Hoàng kéo ghịt xuống. Hai bờ môi hít cứng lấy nhau. Hai luồng điện âm dương chạm nhau làm hai thân người như muốn bốc lửa.
Ngọc bắt chước theo những phim ảnh mà nàng đã được xem qua. Nàng đẩy chiếc lưỡi của mình sang cho Hoàng nút lấy.
Hoàng cũng chẳng phải là thánh thần gì. Lúc đầu chàng đã cố tránh né, nhưng Ngọc cứ đẩy mõ vào miệng mèo hoài làm sao Hoàng can đảm từ chối. Miệng Hoàng thì gắn chặt lên bờ môi Ngọc. Trong khi bàn tay chàng lần mở mấy hạt nút trên áo Ngọc.
Hai vạt áo trước của Ngọc được mở tung ra. Cái xú chiêng nhỏ xíu được Hoàng kéo cao lên tận cổ. Hai đồi vú trắng nỏn của Ngọc phơi bày dưới vùng ánh sáng mờ mờ của buổi chiều vừa tắt nắng trong công viên
Dù đã tự nguyện với lòng là sẽ tránh né tối đa ba cái chuyện chung đụng với con gái. Nhất là đối với hai chị em Ngọc, Ngà. Nhưng trước bộ ngực trần trắng trẻo như hai cáo chén sứ diễm tuyệt, điểm thêm hai đầu núm màu hồng nhạt trên làn da thịt thoảng mùi trinh nguyên của người con gái mới lớn, Hoàng không làm sao kềm lòng được. Chàng kéo sát bờ môi tham lam của mình xuống vùng đồi núi đó.
Ngọc vẫn không phản đối. Nàng đã sẵn sàng hết mọi việc, chờ đợi để được giây phút này thì việc gì phải phản đối. Đôi mắt Ngọc lờ đờ khép hờ, làn môi nàng hé chờ vừa đủ để cho tiếng rên khe khẽ thoát ra khi Hoàng dùng lưỡi liếm đầu vú của nàng.
Hoàng vừa hun vừa nút lên từng vùng da thịt trắng trẻo mịn màng đó thì hai tay Ngọc bấu chặt lấy tóc Hoàng. Đồng thời người nàng vặn vẹo không ngừng.
Hoàng cũng đã hứng tình đến mức con cặc trong quần chàng đã cương lên cứng ngắc.
Nhận thấy giữa công viên to lớn, vắng vẻ vào giờ này chắc cũng chẳng có ai bén mãng tới làm gì. Mà dù có ai đến giờ này thì cũng chỉ để làm cái việc tương tự như hai người mà thôi. Hoàng càng bạo dạng hơn. Chàng kéo ngược chiếc váy của Ngọc lên đến bụng rồi thọc tay vào chiếc quần xì líp bé tí của Ngọc mà vuốt ve túm lông lồn nham nhám trên chiếc mu cao của nàng.
Ngọc cứ trân người hưởng ứng một cách nồng nhiệt. Nàng say sưa đón nhận những giây phút thần tiên mà từ xưa đến giờ nàng chỉ tưởng tượng trong đầu. Dâm khí từ trong lồn nàng âm ỉ tuôn ra làm ướt nhẹp cả bàn tay Hoàng. Trong khi miệng nàng tự động kêu lên những câu mà chính nàng cũng không hay biết:
Chẳng cần Ngọc nói, Hoàng cũng thừa biết là cô bé này đã tới chỉ rồi. Em đã nứng lồn quá sức rồi, sắp phát điên lên rồi. Nếu không có cặc nhét vào lồn thì chắc không được rồi. Nếu không tại sao dâm thuỷ của nàng ra nhiều dữ vậy
Hoàng dùng một ngón tay ấn vào ngay hột le của Ngọc mà nghịch ngợm làm cả người Ngọc giựt ngược lên một cách tê mê. Các đầu ngón chân nàng co quíu lại.
Hoàng cũng đờ đẫn cả người. Sướng con cặc mù con mắt. Giờ này cơn thèm khát xác thịt đã dâng lên tột đỉnh, làm mờ cả lý trí. Hoàng tuột hẳn chiếc quần xí líp của Ngọc ra khỏi chân nàng. Rồi chàng tự cởi quần mình. Xong Hoàng nằm sấp lên người Ngọc, dạng hai chân nàng rộng ra. Rồi từ từ Hoàng đưa thẳng con cặc cứng ngắc nóng hổi của mình vào ngay miệng lồn của Ngọc và ấn sâu vào…
Chiếc xe chở Hoàng và Ngọc vừa khuất ở góc đường thì Ngà tức tốc thay bộ độ, nhảy ra xe lái thẳng đến nhà Hoàng.
Ngà cũng chẳng biết tại sao nàng làm như vậy. Ngà chỉ muốn chứng kiến tận mắt xem Hoàng chở Ngọc đi đâu. Hai người làm cái gì mà có vẻ lén lút, không rủ nàng đi như mọi lần.
Trong đầu ngà nổi lên bao nhiêu là thắc mắc. Haylà Ngọc, chị nàng, đã yêu Hoàng? Hay là Hoàng cũng yêu Ngọc? Mà nếu Hoàng yêu Ngọc thì tại sao lại âu yếm, vuốt ve và bóp vú nàng. Hay là Hoàng chỉ xem nàng như là một món đồ chơi?
Ngà quyết định phải tìm hiểu cho ra lẽ. Nàng không thể là món đồ chơi cho Hoàng giải trí như thế được.
Chẳng lẽ một người thanh niên hiền lành, đẹp trai, lịch sự như Hoàng mà lại rẻ tiền như thế sao? Hay là Ngọc có chuyện cần gì đó chỉ nhờ Hoàng đưa đi giùm? Và giữa Hoàng và Ngọc cũng chẳng có gì hết!
Ngà vừa lái xe vừa suy nghĩ mông lung. Đến trước nhà Hoàng không thấy xe chàng ở đó, Ngà lại càng hoang mang, không còn biết phải làm thế nào.
Trong đầu Ngà lại nảy ra những suy luận khác. Không lẽ hai người rủ nhau vào khách sạn. Vô lý. Ngọc không phải là hạng gái dám ngang nhiên đi theo một gà con trai vào phòng ngủ như thế. Ngay chính nàng vẫn mang tiếng là táo tợn liều lĩnh hơn Ngọc nhiều mà vẫn còn chưa dám nghĩ đến chuyện đó kia mà.
Ngà vừa suy nghĩ vừa lái xe vòng vòng nhà Hoàng. Nàng hy vọng sẽ bắt gặp hai người về nhà. Nhưng đậu xe chờ mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc xe cũ kỹ thân yêu quen thuộc của Hoàng đâu cả. Ngà vừa định quay xe ra về thì giật mình thấy một chiếc xe thể thao thắng gấp sát ngay bên cạnh. Từ xe bên kia, Luân chồm qua hỏi:
– Ngà. Cháu đi đâu đó?
Ngà giật nảy mình. Nàng tưởng đâu là Luân, ông chú hờ của nàng, đã đọc thấu tim đen của nàng. Ngà ấp úng:
– Cháu đi chơi vòng vòng, nhưng lạc đường, định vòng xe lại.
Luân mỉm cười độ lượng:
– Vậy à. Thôi đã đến đây thì vào nhà chú chơi cho biết.
Vừa nói Luân vừa đưa tay chỉ ngay vào căn nhà mà Ngà biết là Hoàng share phòng ở đó.
Ngà ngỡ ngàng. Nàng đâu ngờ Hoàng lại share phòng nhà chú Luân. Trong suốt thời gian hai chị em nàng quen Hoàng. Ba người cùng đi chơi với nhau, Hoàng chỉ cho Ngọc và Ngà biết nơi chàngở. Nhưng kỳ thật chưa người nào bước chân vào căn nhà này.
Ngà định thối thoát là để dịp khác. Nhưng ngay lúc đó, óc tò mò thúc đẩy nàng. Thôi thì đây cũng là cơ hội hiếm có để nàng tìm hiểu thêm về Hoàng. Và cũng là lý do đó để nàng nán lại, xem thử hai người đi đâu, làm cái gì và đến chừng nào mới về.
Nghĩ thế Ngà gật đầu vui vẻ:
– Cháu đâu có biết chú Luân ở đây.
– Chú ở đây lâu rồi. Tại Ngà đâu có thèm đến mà biết.
Ngà cười vui vẻ, lái xe theo Luân đến đậu ngay trước cửa.
Luân đến mở khoá, mời Ngà vào nhà một cách rất lịch sự … Chàng vui vẻ nói:
– Ba cháu suốt ngày vật lộn với công việc. Vả lại từ nhỏ đến giờ các cháu cũng ít có gần gũi với cha. Vậy mai mốt có gì cứ đến chú. Chú cháu mình dù sao cũng gần gũi hơn.
Ngà cũng làm bộ mỉm cười, nhưng trong lòng nàng đang thắc mắc xem Hoàng ở phòng nào. Ngà làm bộ hỏi Luân:
– Nhà chú Luân đẹp quá. Mấy phòng vậy chú?
Luân vô tình đáp lời Ngà:
– Hai phòng. Chú ở phòng này. Còn phòng bên kia cho một cậu sinh viên share.
– Nhà chú sạch sẽ ghê. Vậy mà cháu nghe người ta nói mấy người độc thân ăn ở bê bối lắm.
Luân vẫn tươi cười:
– Người ta nói đúng đó. Nhưng tại cậu Hoàng share phòng đi học suốt ngày, ăn ở trong trường, đến tối mới về. Cuối tuần lại đi đánh tennis, bóng chuyền, nếu không thì cũng đi chơi với bạn gái, đâu có ở nhà. Còn chú thì cũng đi làm suốt ngày, ăn cơm tiệm, đâu có ai nấu nướng gì đâu mà bề bộn.
Ngà điều tra khéo léo:
– Vậy hai người hỏng ai dẫn bạn gái về đây sao?
Luân dù là xem Ngà như cháu, nhưng khi nghe Ngà hỏi chuyện đó, chàng có muốn nói thật cũng ngượng miệng. Vì dù sao, Ngà cũng đã là con gái 20 tuổi rồi. Mà người ngợm của cô nàng lại coi được con mắt lắm. Con gái mà cao ráo, chân dài, da trắng là đủ dư sức thu hút đàn ông rồi. Đó là chưa nói đến gương mặt trái soan, nhìn thấy là muốn cắn một cái ngay tức thì.
Luân càng nhìn Ngà, chàng càng công nhận là con bé lớn mau như thổi. Chàng ước chi được “thổi” thêm vài phát nữa, chắc là Ngà đẹp phải biết. Nghĩ tới đó tự nhiên nước miếng từ đâu dâng lên làm Luân phải nuốt ực một cái. Ngà lập lại câu hỏi mà Luân chưa kịp trả lời:
– Chú với cái anh gì share phòng đó, bộ hỏng bao giờ dẫn bồ về đây sao?
– Thằng nhóc đó thì chú không biết. Chứ riêng chú thì đi làm suốt ngày, thì giờ đâu mà có bồ với bịch.
– Cháu hỏng tin đâu. Cháu chỉ cần nhìn sơ qua căn phòng là cháu biết… có đàn bà con gái đến hay không liền hà.
Luân vô tình mắc mưu Ngà. Chàng xăn xái:
– Đó. Cho cháu tự nhiên mở cửa phòng mà xem. Nhưng đừng có đi vô phòng người ta nghe chưa.
Vừa nói Luân vừa tiến tới xoay thử cái núm cửa ở phòng Hoàng. Cửa phòng bật ra vì Hoàng không bao giờ khoá cửa.
Ngà nghiêng người ghé mắt liếc sơ qua. Căn phòng thật gọn gàng ngăn nắp. Ngà xem chưa rõ đâu vào đâu thì Luân đã khép cánh cửa lại. Chàng phân trần:
– Không có người ta ở nhà mà mở cửa phòng cho người lạ xem. Phải công nhận là chú … Bất lịch sự quá.
Ngà đánh trống lãng:
– Con trai mà ăn ở ngăn nắp dữ vậy. Chắc là người khó tính lắm hả chú?
– Không. Cậu ấy cũng hiền lành vui vẻ lắm nay chớ. Không cha, không mẹ, không thân nhân bên này, cậu ấy tự lo riết rồi quen.
– Còn phòng của chú thì sao? Dám cho cháu coi hôn?
Luân hơi ngần ngại. Nhưng nghe câu hỏi thách thức của Ngà, chàng cho ăn thua luôn:
– Đó. Phòng chú đó. Cháu cứ tự nhiên.
Ngà tỉnh bơ đi lại mở cửa bước vào liền. Nhưng vừa bước vô nàng đã choáng váng vì nhìn thấy trên bốn bức vách Luân treo toàn là mấy tấm ảnh trai gái khoả thân đang ôm siết lấy nhau. Khuôn mặt của mấy cô gái trong tranh lờ đờ như đang sung sướng ngất ngây.
Ngà thấy rạo rực khắp cơ thể. Nàng muốn lui ra, nhưng cặp mắt lại không muốn rồi cái thân thể rắn chắc, cùng những bắp thịt cuồn cuộn của gã đàn ông trong tranh đang quỳ gối giữa hai chân người con gái.
Luân rất nhanh mắt. Chàng hiểu rõ từng phản ứng của Ngà trên nét mặt. Luân giả bộ bỏ ra sau bếp, mở tủ lạnh rót cho Ngà ly nước ngọt mà dụng ý của Luân là để ngà có dịp nhìn kỹ mấy bức tranh hơn.
Trước khi mang ly nước đến cho Ngà, Luân nhanh nhẹn rút trong túi áo của chàng một gói boat trắng, trút hết vào ly nước ngọt.
Ngà vẫn không hay biết. Nàng nhìn mấy bức tranh mà cảm thấy khô cả cổ. Vì thế mà khi Luân đưa ly nước, Ngà nốc luôn một hơi đến cạn. Luân gài bay:
– Ngà cứ ngồi đây xem ti vi. Chú đi tắm một cái cho mát rồi chú mời cháu đi ăn nhé.
Nói xong, Luân đi thẳng vào phòng tắm, để mặc một mình Ngà ngồi đó với đống báo Playboy chung quanh.
Ngà là một cô gái mới lớn lên. Nàng chưa từng biết qua những thủ đoạn của bọn đàn ông ăn chơi sừng sỏ như Luân. Trong đầu nàng chỉ nghĩ đến những cuộc tình lãng mạn, những điều tốt đẹp mà nàng có thể tưởng tượng về đàn ông con trai.
Hôm nay, Ngà thực sự ở trong một căn phòng của một gã đàn ông với đầu đủ những gì mà nàng đang tìm hiểu.
Ngà bước đến gần từng tấm tranh. Nàng nhìn rõ từng sợi lông đen xoắn trên bụng gã thanh niên đô con, rắn chắc đang bồng cô gái trên tay. Người con gái Mỹ thật đẹp. Hai châ quấn ngang hông gã thanh niên. Cặp vú sừng trâu lấn tấm rịn mồ hôi. Đầu cô gái ngữa ngược ra sau, hai mắt nhắm nghiền, miệng hé mở. Mái tóc dài rũ xuống như là đang ngây ngất sung sướng.
Càng nhìn, Ngà càng cảm thấy người mình nóng bừng lên. Đầâu óc nàng váng vất và hai chân như bủn rủn. Một sự đòi hỏi mãnh liệt của thể xác làm mắt nàng dại đi. Ngà đứng không vững nữa nên ghé người ngồi xuống chiếc giường nệm êm ái duy nhất trong phòng.
Biết thời gian đã đủ để Ngà bốc cháy vì gói bột kích thích, Luân thong thả bước vào phòng. Chàng đến ngồi xuống cạnh Ngà. Luân choàng hai tay qua vai Ngà rồi âu yếm hỏi:
– Hình như … cháu không được khoẻ hả?. Vậy… nằm đây nghỉ một chút rồi hai chú cháu mình đi ăn.
Ngà không trả lời. Nhưng nàm cảm thấy từng phần da thịt đang bị đốt cháy mỗi khi Luân đụng bàn tay vào người nàng.
Nhìn Ngà, Luân biết là đã đến lúc để thịt con nai tơ. Chàng nhẹ nhàng kéo Ngà nằm xuống bên cạnh, rồi đặt lên đôi môi mọng của nàng một nụ hôn.