_Chủ nhà ơi.
_Ơi, đợi chút… có gì không anh. –tôi lên tiếng rồi chạy ra cổng
_À, anh thấy biển báo cho thuê nhà, nên anh muốn xem chỗ.
_Anh vào nhà đi, nhà này cũng rộng rãi lắm, chỉ mỗi mình em ở, nhà có hai phòng ngủ, nếu anh thuê thì em để lại anh một phòng.
_Nhà đẹp quá, sạch sẽ nữa, nhưng còn…
_Chuyện tiền bạc thì em chỉ lấy giá bèo thôi anh à, anh đừng lo. Mà anh tên gì vậy?
_Anh tên Hoàng, còn em.
_Em tên Huy, Huy Hoàng nghe cũng hay phết anh nhỉ.-tôi nói rồi cười.
_Thôi, anh sẽ thuê chỗ này.-anh vừa nói vừa cười vì cái tên tôi đặt.
_Rồi anh cất hành lý vào phòng này đi, phòng bên kia là của em, từ nay là người trong nhà rồi, anh cứ tự nhiên.
_Cám ơn chú.
Gia đình tôi từ khi mất trụ cột chính trong gia đình thì trở nên khó khăn hơn, mẹ vẫn thỉnh thoảng gửi tiền cho tôi, nhưng số tiền ngày càng ít đi, tôi biết là mẹ đang rất cực khổ vì thế tôi bắt đầu từ chối nhận tiền của mẹ , tôi nghĩ đến việc cho thuê phòng, vì căn nhà bố tôi mua có đến hai phòng nên cho thuê theo tôi nghĩ sẽ kiếm đc chút ít tiền, đồng thời cũng xoay sở kiếm việc làm thêm để đóng tiền học. Anh Hoàng là người thuê nhà đầu tiên của tôi, anh có nước da ngâm, ăn mặc sốc sết, nghe giọng nói hình như cũng là người đồng bằng, từ khi có anh, trong nhà vui lắm, vì anh rất có khiếu hài hước.
_Anh Hoàng làm nghề gì vậy.
_À, anh có tiệm sửa xe gần đây, chỗ anh ở thuê ở, dạo này họ không cho thuê nữa, hình như là đập ra xây cất gì đó, may mà gặp đc em.
_Anh ở miền Tây phải hông.
_Sao em biết.-anh bỗng tươi cười như gặp người thân vậy.
_Em cũng vậy mà. Mà Anh lên đây được bao lâu rồi?
_4 năm rồi em à, 4 năm bưng chải giữa đời, nhiều khi muốn từ bỏ để về quê sống cho yên bình nhưng quê quán còn ai thân thít nữa đâu, cố mà làm để lo cho bản thân chứ không dám nghĩ sẽ lo được cho vợ con sau này, không có tiền người đời khinh mình lắm em à. Thôi, chuyện anh buôn lắm, em kể chuyện của em đi –Anh trầm ngâm nói.
Những lời nói của anh làm cho tôi suy nghĩ mãi cho đến sau này, đúng là tiền là vạn năng. Tôi cảm thấy thân thiết với anh hơn, tôi kể cho anh tất cả về tôi, về bạn bè, về Lan và cả về Trinh nữa.
_Đời mày đắng quá, anh tưởng đời mình đã bất hạnh lắm rồi, ai dè…-Anh chép miệng, rồi hai anh em cầm hai chai bia mà uống ực ực.
_Rồi bây giờ chú mày tính làm thêm cái gì?
_Em cũng chưa biết nữa anh à,, em còn phải sắp xếp để tiện cho việc học nữa.
_Thôi, để anh tính như vầy coi được hông, dạo này tiệm anh cũng đông khách lắm, mình anh làm không xễ, nếu được thì ra phụ anh.
_Vậy thì quá được rồi còn gì.
_Vậy thì thu xếp đi rồi ra chỗ anh làm, anh em mình ở nơi đất khách quê người này nương nhau mà sống mày ạ, trước mắt là ra phụ anh cái đã, sau này tính tiếp, được không.
_Tất nhiên là được rồi, cám ơn anh.
_Thôi, uống hết chai này thì vào ngủ sớm đi, cũng khuya rồi mày.
_Dạ, anh vào trước đi, lát em vào, ngồi ngoài này ngắm trăng sao tý.
_Ưh, vậy anh vào.
_Ngắm sao ư.- tôi chép miệng cười nhạt nhẽo, giữa cái sài gòn ồn ào tấp nập này được mấy hôm có sao, ở đây có chăng là tiền, là những lo toan chuyện manh áo, bát cơm; Bố ơi! giờ này bố đang nơi đâu? có phải bố là vì sao sáng nhất trên bầu trời hay không? Con trai bố, một thằng vô dụng này vẫn chưa thể lo lắng được cho người mẹ ở Nha Trang như một người đàn ông trụ cột trong gia đình bố à? Cái thân này còn lo chưa xong nữa thì làm sao dám nghĩ là sẽ lo được cho ai hả bố? Con vô dụng lắm phải không, phải không?.-Tôi nhìn về một nơi vô định rồi hét lớn. Mấy tháng nay tôi đổi hẳn SĐT, nên không liên lạc với ai cả, trong trường cũng vậy, tôi như thằng vô cảm, không kết bạn với ai, dường như trên cái mảnh đất lạ lẫm này tôi chỉ có một người bạn, một người thân duy nhất đó là anh Hoàng, bấy nhiêu thôi đối với tôi cũng đủ lắm rồi…đủ lắm rồi Huy ơi.
…
_Êh Huy, nghỉ hè này xong là mày vào năm ba rồi phải không?
_Dạ, mà có gì hông anh.
_Nhanh quá mày nhỉ, anh ở với mày cũng một năm rồi, mà mày không tính về thăm mẹ mày hả.
Anh hỏi làm tôi bỗng sực nhớ, một năm rồi, một năm tôi bưng chải hết sức mình, cũng có dư chút đỉnh tiền để về quê thăm mẹ hồi tết, mẹ vui lắm, mẹ ôm thằng con trai mà khóc thôi, tóc mẹ đã hơi bạc rồi, những sợi tóc bạc của mẹ như nhắc nhở tôi phải chăm sóc cho mẹ nhiều hơn.
_Từ từ anh à, để dư chút đỉnh nữa rồi mua quà về cho mẹ luôn.
_Mày tính vậy cũng được, còn mẹ thì cố mà lo cho mẹ đi mày, mày …mày đúng trưởng thành rồi thằng em ạ.
_Phải vậy thôi.
…
_Wow, chiếcDylan này nhìn ngon phết anh nhỉ, chẳng bù với chiếc Wave cùi của anh em mình.
_Đừng có mà mơ mộng nữa ông cụ, lo mà rửa cho sạch đi. Mà anh bảo này.
_Gì anh?
_Mày phải cố mà học, rồi sau này làm ông này bà nọ, thì mặc sức mà đi xe xịn, nhớ đừng quên ông anh này là đc rồi.
_Biết rồi ông cụ, anh còn cụ hơn em nữa, em nhất định sẽ thành đạt, em hứa!
_Ưh, chắc đến lúc đó sướng lắm mày nhỉ.
_Mơ hoài, tới đó tính, em rửa xong rồi nè.
_Để đó đi, chút có nhỏ kia lại lấy, nhỏ xinh lắm mày.
….Ét…ét…
Tiếng xe SH dừng bên kia đường, chàng trai chở một cô gái quay lưng về phía tôi, cái lưng người con gái đó sao mà quen đến thế,..Lan…là Lan sao, chỉ nhìn phía sao thôi thì tôi cũng nhận ra cô ấy, vẫn như xưa, vẫn thân hình mãnh mai này, mái tóc đã được uốn cong phía đuôi nhìn thật quý phái; còn chàng trai kia là ai, là ai…bỗng nàng đi sang bên đường tiến về phía tiệm sửa xe, làm tôi dừng đi những suy nghĩ.
_Anh Hoàng, anh…anh…anh đợi khách đến đi, em…em…em tìm chút đồ đã….-giọng tôi run run.
_Ưh, cái thằng này gặp gái đẹp mà nhát quá mày.-Tiếng anh đứng kế chiếc Dylan vọng lại, còn tôi thì xoay lưng ra ngoài.
_Lấy xe hả em.
_Dạ, nhiêu tiền cho em gửi.
Sao mà quen đến thế, không nhầm lẫn, không thể nhầm lẫn được nữa, là Lan, thật sự là Lan rồi.-tôi suy nghĩ mông lung
_Trả anh 13k thôi em.-tiếng anh trả lời Lan.
_Em gửi anh, cảm ơn.-Em trả lời rồi như có một ma lực làm em phải nhìn vào tấm hình trên kệ tủ, tấm kính làm tôi thấy được mọi hành động của em.
Chết mọe rồi, tấm hình tôi chụp với anh Hoàng hồi giáng sinh, quên khoấy đi mất. Qua tấm kính tôi thấy em nhìn về phía tôi.
_Huy..Huy phải không. –Giọng Lan run run.
_Lộn rồi chị ơi. –Tôi xoay lưng nhẹ sang một bên trả lời.
_Huy, đúng là Huy rồi, không lầm lẫn được đâu.
_Tôi đã bảo là lộn rồi mà.-tôi hét lớn.
_Không, không, Minh à, Minh, Huy nè Minh ơi.-Lan quay sang phía chàng trai bên đường hô to.
_Huy đâu, Huy đâu.-tiếng thằng Minh vừa chạy sang đường vừa la lớn.
Thì ra đó là thằng Minh, tôi không cầm được lòng mình, tôi quay hẳn lưng lại rồi cúi mặt xuống khóc. Lan, Minh chạy đến mà ôm lấy tôi, rồi cả 3 đứa cùng khóc, khóc như chưa từng được khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi khóc sau cái ngày cha tôi qua đời và có lẽ nó sẽ là sự bắt đầu cho một chuỗi dài những cay đắng của tôi sau này.