Truyện Sex Hay – Tình Đắng

Thời gian cứ trôi đi, tình cảm của tôi và Lan vẫn được giữ kín theo như lời cô ấy nói. Mỗi khi vào lớp ngồi gần nhau thì tôi và Lan luôn quấn quýt bên nhau, sờ soạng nhau nhưng không quên là phải để ý đến Trinh, Lan là một cô gái rất cao thượng, nàng ko hề ghen mỗi khi tôi và Trinh có những cử chỉ âu iếm nhau. Tôi một phần cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhưng cũng không khỏi áy náy với Lan, Lan đã cho tôi quá nhiều khi mà bản thân cô ấy chẳng nhận được bao nhiêu.
Không biết chúng tôi ăn ở có đức hay sao mà năm đó lớp đậu đến chín mươi mấy phần trăm tốt nghiệp, chỉ có dăm ba đứa rớt thôi. Vừa hết cái này lại đến cái khác, mới thi xong tốt nghiệp chúng tôi lại phải đối mặt với kì thi ĐH, CĐ đầy cam go hơn gấp bội. Tất nhiên Tp.HCM là sự lựa chọn của hầu hết chúng tôi. Thằng Phi thì chỉ thi thử sức thôi, vì nó đã biết số mệnh của mình là phải lấy vợ sớm rồi còn gì. Thằng Minh thì bị bố mẹ ép đi Úc du học, vì có người thân bên đó nên cũng tiện. Ngày chia tay thằng Minh lên HCM để bay sang Úc, bọn tôi rất buồn, hẹn ước đủ thứ, không đứa nào cầm được nước mắt nên ôm nhau mà khóc, khóc vì phải chia tay một thằng bạn thân, nhưng cũng khóc để mừng cho nó sẽ có được tương lai tốt hơn.
Ngày hôm sau thằng Minh bay qua Úc. Tưởng rằng sự mất mát đó là đã quá đủ đối với tôi, thì cuộc gọi của Trinh làm tôi phải đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, tim như bị dao cắt, tôi như ngất đi vì những sự mất mát đến với mình quá liên tục.
_Anh Huy à.
_Anh đây, có gì không Trinh.
_Anh đến gặp em lần cuối được không.-Tiếng nàng khóc thúc thít trong đt.
_Em nói gì vậy, lần cuối là sao.-Tôi hét lớn.
_Đến ngay đi, Cây Bàng Tình Yêu nha.
…Tút….tút….tút…
Chưa kịp trả lời thì Trinh dập máy, tôi dắt xe ra khỏi nhà đạp như điên đến trường, vừa chạy vừa suy nghĩ về những câu nói của Trinh, quả thật là không bình thường, Trinh bị làm sao vậy trời…….
…Ét….ét….ét…
Dựng xe trước cổng trường tôi chạy như bay vào trường, mà chính xác hơn là bay vào cây bàng tình yêu mà tôi và Trinh đã đặt tên. Trường bây giờ đã nghỉ hè nên vắng hoe, những bông hoa phượng rơi đầy cả sân, làm cho ngôi trường xinh đẹp biết bao, những cánh hoa phượng năm nay rơi cỏ vẻ rơi nhiều hơn các năm trước, nhiều như những giọt nước mắt khi chia tay trường lớp của 41 con yêu quái lớp A1, chúng tôi rời xa nhau, mỗi đứa đều có một dự định cho tương lai, con đường đi của chúng tôi khác nhau, có đứa tiếp tục đeo đuổi theo những cổng trường cao hơn, đại học có, cao đẳng có, trung cấp có ; lại cũng có đứa lam lũ bước vào đời sớm hơn vì hoàn cảnh , nhưng chung quy lại tất cả con đường chúng tôi đã chọn đều mục đích đó là mưu sinh cho bản thân, mỗi đứa một nơi, tôi tự hỏi : liệu có bao giờ những con yêu quái chúng ta gặp lại nhau không ?
Chạy đến cây bàng thì đã thấy Trinh ngồi trên ghế đá ôm mặt mà khóc thút thít, không cần nghỉ ngơi để thở, tôi lên tiếng.
_Trinh.
_Anh à.-nàng ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt ướt đẫm vì khóc.
_Em sao vậy Trinh, có chuyện gì, nói anh nghe coi ?-Tôi chạy đến ôm em vào lòng, hôn lên mái tóc óng ả của em rồi hỏi.
_Em sắp đi rồi anh à.-ngước lên nhìn tôi rồi nói
_Em đi đâu ?
_Em đi Hà Nội, gia đình em dọn ra nhà ngoại ở Hà Nội sống luôn.
Tôi im lặng, gần như muốn khóc, nhưng Trinh đã định thần rồi quay sang tôi mà lên tiếng.
_Anh, em yêu anh, nhưng….
_Anh, anh cũng yêu em, nhưng mà em…em sẽ không về đây nữasao…em bỏ rơi anh sao
_Em…em không biết nữa anh à….em cảm thấy tim mình đau lắm…Sự xa cách anh chắc sẽ giết chết em mất.
_Em đừng buồn nữa, anh…anh hứa sẽ mãi yêu em, dù cho cuộc đời này có làm anh đau đớn thế nào, anh cũng sẽ không ngừng yêu em, anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng, anh sẽ…
Không để tôi nói hết, Trinh đặt lên môi tôi một nụ hôn, thật dài, thật đẹp…
_Anh, em cũng sẽ mãi yêu anh, em nhất định sẽ cố gắng để trở về đây, để được hôn ông xã em tại Cây Bàng Tình Yêu này.
_Bà xã của anh, Cây Bàng này sẽ là nhân chứng cho tình yêu của chúng ta em nhé.
_Vâng, anh yêu. Nhưng anh cũng hãy hứa với em một chuyện nữa.
_Bất cứ điều gì em yêu.
_Hãy chăm sóc cho Lan nha, hãy bù đắp những tháng ngày đã qua của cô ấy.
_Trinh.
_Đừng ngạc nhiên như thế, em biết anh và Lan đã yêu đương lén lút, em không giận anh đâu.
_Trinh, sao em biết…
_Em cũng là con gái mà anh, Lan quá cao thượng, em nể cô ấy lắm đó, em không ích kỷ đâu à nha, nhưng mà, chuyện anh với Lan giấu em thì em phải phạt anh đó.
_Phạt gì hả bà xã của anh
_Anh hãy …hãy làm cho em được hạnh phúc như anh đã làm cho Công Chúa của anh ở ngoài bờ sông ấy, em muốn mình thuộc về anh.
_Em…em theo dõi anh hả.
_Phải vậy chứ, để ông xã ban đêm ban hôm đi với người khác ai mà không sợ.
_Nhưng….
_Không nhưng nhị gì hết, anh ích kỷ quá đó, anh đã làm cho Lan được hạnh phúc thế mà đối với em anh lại chỉ …chỉ gãi ngứa là sao.
_Anh…anh…anh sẽ làm cho bà xã anh được hạnh phúc.,,,nhưng mà ở đâu bây giờ….
_Bàn học của Trinh Radar này đi.
_Hả.- tôi há hốc mồm…

_Đứa nào đấy.-Tiếng nói quen quen từ đằng xa, thì ra là của bác bảo vệ.
_Tụi cháu chào bác.-Hai đứa đồng thanh chào.
_A, thì ra là mấy con yêu quái, mà nghĩ hè rồi tụi bây vào đây làm gì nữa.-Giọng bác khàn khàn, vì bác đã có tuổi.
_Tụi cháu vào thăm trường, thăm bác chứ gì.-Nàng nũng nịu trả lời.
_Tổ cha tụi bây.-bác chửi yêu rồi ngồi xuống ghế đá ở giữa chúng tôi.
_Mà nghĩ hè bác còn vào trường làm gì nữa.-tôi hỏi
_Già rồi con ơi, thấm thoát đã mấy chục năm bác ở trường này rồi, tụi yêu quái bây ra trường tao buồn quá cũng ra luôn.
Hai đứa im lặng, nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, hôm nào cũng chọc phá bác, hôm nào không thấy bác là như rằng ăn cơm không vô, chọc phá vậy chứ tụi A1 quý bác lắm, bác đã cao tuổi, con cái thì có gia đình đi tứ xứ cả rồi, chỉ còn một mình bác đeo theo cái trường này để phục vụ dù đồng lương cũng không là bao nhiêu, năm nào cũng vậy, đến ngày nhà giáo là lớp chúng tôi đều mua quà tặng bác, nào là chiếc áo, cái quần, dù là những món quà không có giá trị lắm, nhưng bác thì rất cảm động, giữ gìn những món quà chúng tôi rất cẩn thận, đến lễ tết thì lấy ra mà mặc, ngày thường thì mặc những bộ đồ cũ kĩ, rặng hỏi mãi bác mới nói là con cái bác chưa bao giờ tặng bác thứ gì, nên các món quà tụi tôi tặng bác thì bác quý lắm, bác xem chúng tôi như con trai con gái trong nhà vậy.
_Mà mấy đứa có định hướng gì chưa.
_Tất nhiên là có rồi bác.-tôi nhanh nhẹn trả lời.
_Vậy thì tốt, nhớ khi ra đời mấy đứa phải sống tốt đó nge chưa, lựa bạn mà chơi, đừng có đua đòi mà đánh mất tương lai. Ông bà ta nói: Uống nước thì nhớ nguồn. Mấy đứa đừng bao giờ để đánh mất bản chất tốt đẹp của mình, dù đi đâu cũng phải nhớ về quê hương của mình.

Câu chuyện của 3 bác cháu diễn ra tới trưa….
_Thôi, trưa rồi, mấy đứa về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào rãnh thì về thăm bác.
_Dạ, tụi con nhất định sẽ trở lại đây bác à.-Nàng vui vẻ trả lời rồi liếc mắt sang tôi.
_Thôi bác về.
_Chào bác.

_Thôi anh về đi, em phải về chuẩn bị hành lí, hãy nhớ là anh còn nợ em đó.
_Anh nhớ mà, em đi mạnh khỏe nha, có gì thì liên lạc cho anh, anh yêu em, tim anh luôn có hẳn một ngăn để chờ đợi em, em hãy giữ chìa khóa của ngăn đó để không ai có thể thay thế được em trong tim anh, em yêu à.
_Em yêu anh, mãi mãi yêu anh, khi buồn và nhớ em thì hãy sờ vào tim mình anh nhé, vì tim anh chính là tim em, anh yêu.
Tôi quay lưng bước đi, lòng buồn man mác, tôi muốn òa khóc lên cho vơi đi những nỗi buồn của mình.
_Ông xã.
Tôi chưa kịp quay lưng lại thì em đã ôm lấy tôi từ phía sau.
_Cho bà xã ôm ông xã 5 phút nha….
Tôi cứ đứng yên…1 phút…2 phút…3 phút….4 phút… 5 phút……Năm phút ngắn ngủi để tôi nhớ về những tháng ngày đã qua.
_Em. –tôi định nắm lấy tay em thì bỗng nó đâu mất rồi, tôi quả là thằng ngốc, Trinh rời xa tôi bao giờ mà tôi còn không hay nữa, thật là….
Ào….ào….ào….
Cơn mưa bất ngờ đổ đến. Ôi sao cơn mưa này lại lạnh đến thế, nó lạnh đến cả lòng tôi, cơn mưa này cũng thật khác, khác với cơn mưa lần trước, bởi khi đó tôi có em. Tôi đã từng yêu mưa, yêu rất nhiều, vì mẹ bảo ngày tôi chào đời là một ngày mưa tháng 6, có lẽ cũng chính vì thế mà tôi yêu mưa, nhưng hôm nay tôi ghét mưa lắm, bởi vì nó làm tôi thật buồn và nhớ về em. Chính trong một đêm mưa anh đã nhận ra rằng mình yêu em, nhưng cũng chính cơn mưa đã mang em rời xa anh, em có biết không, bà xã!………………………………………
….Gần 3 tháng sau…..
_Lên thành phố phải cố gắng học hành nge con.- Giọng mẹ run run, mắt rươm rướm nước mắt.
_Con phải sống cho tử tế nge con trai, đừng lo cho sức khỏe của bố, bố không sao đâu. –Bố tôi nhắc nhở
_Bố giữ gìn sức khỏe, phải đi khám thường xuyên nha. Bố mẹ ở nhà mạnh khỏe, con sẽ cố gắng học tập, không phụ lòng bố mẹ đâu. Thưa bố mẹ con đi. –tôi nói rồi bước lên xe.
Tôi đã vượt qua kỳ thi ĐH thành công, vừa đủ điểm để trở thành sinh viên của ĐH Kinh Tế. Thằng Phi tuy đậu ĐH Nông Lâm nhưng vẫn phải về nhà lấy vợ và lo tiếp quản công việc đang ăn nên làm ra của tía nó. Thằng Quốc và thằng Công thì không được may mắn hơn tôi nên chỉ đậu CĐ, Lan thì với sức học tuyệt vời nên đương nhiên dư sức đậu vào ĐH YerSin ở quê nội cô ấy, tôi và Lan lo bận ôn thi nên không liên lạc với nhau. Trinh thì…từ khi ra đi, tôi không có một chút tinh tức gì về cô ấy, thời gian ôn thi bận rộn nên tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ về cô ấy. Bố tôi thì bị một căn bệnh gì đó mà tôi không được gia đình cho biết, làm cho tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, công việc làm ăn của gia đình tôi dạo này khắm khá nên tôi được mua hẳn một căn nhà ở thành phố để tôi được thoải mái. Đêm trước khi lên Sài Gòn,tôi buồn lắm, tôi yêu quê hương tôi, tôi không muốn rời khỏi nơi đây, một nơi quá nhiều kỉ niệm, tôi yêu nơi đây và con người nơi đây, tất cả như đã ăn vào máu thịt tôi rồi
………….
Một năm, đã một năm rồi sao, một năm nay tôi lao vào một việc học như một con thiêu thân, sự liên lạc của tôi với những thằng bạn thân đếm trên đầu ngón tay, còn Lan thì từ ngày ra ĐL cô ấy vẫn liên lạc và bảo tôi lên ĐL với cô ấy nhưng tôi luôn từ chối vì mãi mê lo học, Trinh thì như biến mất, tôi không có một chút liên lạc gì về cô ấy, dường như sự xa cách và thời gian làm cho Trinh quên thằng sinh viên khù khờ này rồi. Vừa mới thi xong, tôi lại sắp được về quê rồi, tôi nghe thằng Phi nói bố tôi dạo này xanh xao lắm nên tôi cũng muốn về thăm bố, thăm mẹ.
Reng….reng….reng….reng….
_Huy ơi.- tiếng mẹ khóc bên đầu kia điện thoại.
_Có chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ lại khóc?
_Con về nhanh đi, bố con đi rồi con ơi.
Tôi dập máy, tôi thấy mình như mình bị rơi xuống 18 tầng địa ngục, sao lại bất ngờ đến vậy, tôi bắt xe ngay về quê, về tới đã thấy bố tôi nằm ở giữa nhà, tôi khóc lên thành từng tiếng, khóc đến sưng cả mắt, sau đó tôi mới đc biết là bố tôi mắc bệnh ung thư, lúc ông đang đau đớn tột cùng là lúc tôi đang làm ngồi trong phòng thi làm bài thi cuối kì, ông đã không cho ai liên lạc với tôi về căn bệnh vì lo tôi phân tâm. Ông quá vĩ đại, tôi càng khóc nhiều hơn khi tôi được kể lại tường tận sự việc. Xác bố tôi được đưa về quê nội ở Nha Trang, mẹ tôi vì quá thương bố tôi nên đã bán nhà và lên Nha Trang sống với nội. Cuộc đời tôi từ đó chuyển sang một con đường mới mà có lẽ tôi không bao giờ nghĩ đến, con đường này quá chông gai đối với một thằng sinh viên chưa từng biết cực khổ là gì như tôi.

Previous page 1 2 3 4 5Next page
Back to top button