Không như Thu Hằng đã nghĩ, vừa ra khỏi lều, hắn không quay lại đường cũ mà chui qua một cái cổng bằng cây vào một bãi đất trống. Quá bất ngờ, Hằng chị kịp kêu lên một tiếng “em” thì miệng nàng đã bị một bàn tay bịt lấy, kế đó, hắn lôi nàng xềnh xệch vào phía trong, càng xa nơi lều ở. Tiếng nhạc xập xình ngoài kia khiến cho tiếng kêu trong cổ họng Thu Hằng như biến mất vào không gian.
Nam lấy một tay bịt miệng Thu Hằng, tay kia thì hắn sờ soạng nơi ngực nàng. Luồng tay vào trong áo, Nam bóp bóp ngoài cái xu-chiêng trắng, môi hắn đang bận ngoạm lấy dáy tai người phụ nữ đã có chồng. Thu Hằng run rẩy dùng tay kháng cự, nhưng sức nàng chỉ như châu chấu đá xe. Vừa giơ tay định tát hắn, Thu Hằng đã thấy tay mình bị bật lại và bị bẻ ra sau. Á. Tiếng kếu của nàng tắt lịm khi Nam đã nhanh như cắt sau khi khóa tay nàng thì hắn lại dùng tay kia bụm miệng nàng. Như được chuẩn bị sẵn, một miếng băng keo được đưa lên dán miệng Hằng, một miếng nữa trói hai tay nàng lại. Tim nàng đập thình thịch, kế bên một con tim còn đập nhanh hơn.
Vội vã lắm, Nam tiếp tục đưa tay bóp vú nàng. Thấy vướng vướng, hắn lật áo nàng ra phía sau nhưng không lột ra được hẳn, trước mắt hắn một kì quan trắng xóa, “bực”, cái xu-chiêng trắng không còn ở trên người nàng nữa, nó đã bị xé toạt ra làm hai, vì kiểu áo này mở phía trước mà Nam lại không rành nên khi mở phía sau không được thì hắn xé.
Đôi môi tham lam lần lần từ cổ xuống dần tới đôi bồng đảo đầy đặn của gái một con, hắn nút mạnh đầu vú. Thu Hằng bật người tránh né những cú “đớp” của hắn, nên làm hắn có khi ngoạm được vú, có khi lại trượt, nhưng trượt thì hắn lại đưa lưỡi liếm làm nàng sởn cả gai ốc. (TruyenSex Từ: cucvip.wap.sh)
“Xoạt”, váy nàng không còn nguyên nữa, cái váy mà Hùng tặng nàng nhân dịp nàng lên chức. Phần dưới đã bị xé toạt lên phân nữa làm cái quần xilip trắng đã lộ ra( nàng lúc nào cũng trên và dưới “điều hòa” nhỉ). Thu Hằng dùng sức cựa quẫy đạp một cái thật mạnh, Nam bị bật về phía sau, mất đà nàng cũng té xuống. Khi Nam vừa định lao tới nàng thì bỗng từ đâu một cành cây phang vào đầu hắn, một bóng người lao ra nhanh như chớp đạp hắn lăn quay 2 vòng dưới mặt đất.
“Chú Trung” Thu Hằng kêu thầm trong lòng, dù rất muốn kêu tên của người vừa mới giải cứu cho nàng, nhưng vì bị bịt miệng nên nàng chỉ kêu “ú ung”. Nam, sau khi bị quay 2 vòng, hắn gượng đứng lên, hai mắt nhìn Trung đỏ như máu. Trung lao tới hắn một lần nữa. Thu Hằng giương mắt nhìn cuộc chiến đấu của người hùng và tên dâm tặc(mà không biết rằng “người hùng” là kẻ lập mưu hãm hại nàng), nàng quên mất phải che đi thân thể “trên trần dưới rách” của nàng. Trung đấm một cú vào giữa mặt Nam, hắn nghiêng người né được nhưng không tránh được cú đạp, Nam lại bị té sấp xuống. “Người hùng” đưa tay định khóa tay Nam. Chưa kịp thực hiện đã bị Nam rút từ trong lưng quần ra một con dao xếp, Trung chỉ kịp lùi lại, nhưng không kịp tránh, máu phọt ra từ giữa khuỷu tay. Trung “gầm” lên một tiếng rồi song phi bay thẳng vào người Nam. Lần này hắn lãnh trọn hai bàn chân Trung vào giữa ngực, bay xa gần 3 mét, gần như bất tỉnh. Thấy hắn không còn cựa quậy mà rên hừ hừ, Trung định thần lại thở dốc, khuỷu tay không ngừng rỉ máu ( chỉ rỉ máu thôi, không nên lo lắng quá nhé các bạn, nếu không thì làm sao “ẵm” chị Hằng lên .. ). Thu Hằng cũng đã chạy đến bên cạnh Trung, thấy Trung đã thắng nên nàng cũng vững dạ, hướng về phía Trung vừa cảm kích vừa lo lắng cho “người hùng”. Trung giơ cánh tay rỉ máu lên lột miếng băng keo ra khỏi miệng nàng, “cố gắng” làm thật chậm, vừa làm vừa nhìn ngực Hằng phập phồng trong hơi thở, hai bầu vú lấm tấm mồ hôi, điểm mật son đang nhú nhú chờ người nếm thử. Xong phần lột băng keo ở miệng, Trung chậm rãi mặc áo lại cho nàng, cái tay lần lần theo làn da ấm vì mồ hôi tuôn ra, trơn trơn như thấm mỡ, cả tay Trung cũng đầy mồ hôi, phần vì mệt mỏi , phần vì lần đầu tiên hắn được gần tấm thân trần của Hằng gần đến như vậy, cách hắn chỉ một lớp vài của cái áo thun mà hắn đang mặc. Trung tiếc rẻ mở xiềng xích cuối cùng nơi tay nàng, lúc này Thu Hằng đã mở miệng nói:
– Chú lấy điện thoại của hắn xem trong đó có ảnh …
Định nói trong đó có ảnh khỏa thân của chị nhưng nàng đỏ mặt, lặng im, không biết nói như thế nào để vừa lấy được hình, vừa không lộ bí mật, chưa kể lúc vô tình Trung sẽ nhìn thấy hết mình. Lúc nãy thấy ánh mắt Trung si dại nhìn mình lúc cởi trói, Thu Hằng mắc cỡ muốn chui vào chăn để trốn, mà nơi trống vắng như thế này muốn có một bụi cây cũng khó, đừng nói chi chăn, với lại nàng cũng hãnh diện vì thân thể gái một con của mình, không khỏi tự hào khi “người hùng” lại thèm muốn “mỹ nhân”, nàng cũng hết mực tin tưởng chú Trung không phải là kẻ xấu nên cho dù Trung nhìn, nàng cũng không hề phiền lòng.
Biết là trong đó có ảnh gì rồi nhưng Trung vẫn làm “kịch sĩ”:
– Ảnh gì hả chị? Để em kiếm cho.
– Thôi khỏi, chú lấy điện thoại giùm chị được rồi
Trung ngoan ngoãn như một con chó sói đội lớp cừu non. Vừa lục túi Nam hắn vừa mắng: “Thằng khốn nạn, mày đã đi quá xa rồi đó”. Trong lòng hắn muốn mắng Nam là tao chỉ muốn mày dụ con nhỏ đi chơi chứ không phải cho mày “đớp” nó đâu, nó là con mồi của tao hiểu chưa thằng chó.
Thu Hằng lấy điện thoại của Nam mà Trung mới lấy được. Nàng không cần để ý sự có mặt của Trung, truy cập điện thoại tìm mục lưu trữ ảnh, lại càng quên rằng cái váy bị rách của nàng cứ bị gió thổi phất phơ, vốn đã phô ra vùng tam giác khiêu gợi . Lúc này Trung đang ngồi kế bên Nam xem xét, nhưng mắt hắn không rời khu trọng yếu của Hằng, dưới lớp vải xanh ẩn hiện chẳng che đủ xilip trắng, một vùng lông đen thấp thoáng, vài sợi cưng cứng nhô ra khỏi lớp vải quần xì, mu nàng cao vun vút, mũm mĩm, vừa để 3 ngón tay áp lên rờ rẫm, ô người đẹp, cái khe của nàng không quá rộng (dù đã qua sinh nở) nhưng Trung vẫn cảm nhận được nó như mời gọi hắn, (thằng này trí tưởng tượng phong phú quá nhỉ), cái khe mà hắn từng ước ao được úp mặt vào, hắn sẽ không rửa mặt một tuần lễ.(ặc)
Cuối cùng thì Thu Hằng cũng đã tìm được ảnh của nàng, nàng trừng mắt nhìn Nam lúc này đã tỉnh lại, còn rên hừ hừ.
– Em mang hắn đến đồn công an nhé chị
– Đừng em, dù sao hắn cũng là người quen, vả lại chị chưa bị hại gì lắm(chưa bị lột truồng ra địt), chuyện này vỡ ra cũng không đẹp mặt gì lắm. Chị giữ lại điện thoại này, nếu hắn còn dám làm gì nữa thì mang cái điện thoại có dấu vân tay và seri số của hắn để tố cáo.
Nam gật gật đầu, hắn có gan cũng không dám làm liều lần nữa. Trung đánh đầu hắn:
– May cho mày , thằng khốn, ăn mặc bảnh bao mà làm chuyện hèn hạ. (người viết: mày ăn mặc như tao mới làm chuyện đó được chứ)
– Cám .. ơn .. chị, em … không dám ,… nữa.