Truyện Sex Hay – Phận Gái Hèn

Rồi hôm sau, mình trốn lão không dám tới, và hôm sau nữa … Lão cũng không buồn gọi phone và tặng hoa như trước nữa, nhưng mình biết lão vẫn còn đó, trên phòng suốt hai ngày qua, chờ đợi mình. Ngày mốt này, lão sẽ phải trở về Đài loan rồi, coi như mình trút đi cái gánh nặng làm người con gái vô đạo đức bấy lâu nay, số tiền lão tặng cũng khá đủ cho mình rồi, vậy coi như mình không cần phải gặp lão nữa …

Để cho chắc chắn, nhân cái ngày trước khi lão về lại Đài loan, mình cố tình xin nghỉ làm để biệt tránh mặt lão. Nhưng suốt ngày mình như đứng ngồi không yên vì cứ nghĩ mãi đến lão, thật ra lão không đến nỗi tồi bại lắm, ít ra là với mình vì suốt thời gian qua lão có thể nổi cơn dâm đè mình ra hiếp, nhưng lão đã không làm vậy, mọi chuyện lão đều nhất nhất báo cho mình biết trước, và chờ sự đồng ý của mình lão mới dám làm…

Đêm đó, mình chợp mắt hoài không được, mãi cứ băn khoăn về lời đề nghị của lão, cuối cùng mình nhấc phone lên gọi cho lão, lúc đó khoảng 3 giờ sáng, lão vẫn còn thức. Hai người nói chuyện với nhau rất cởi mở, lão bảo mình là đứa con gái dễ thương nhất từ trước tới nay lão gặp, nhưng cũng là người con gái “khó khăn”nhất lão chưa bao giờ thấy, mình chỉ trả lời với lão, trinh tiết của người con gái Việt nam rất quan trọng, chỉ để giành cho người chồng vào đêm tân hôn. Lão chỉ cười, bảo với mình là lão hiểu và rất tôn trọng ý nghĩ của mình. Còn mình thì khen lão rộng rãi, với số tiền lão cho mình có thể làm được rất nhiều chuyện cho gia đình…

Chuyện này tới chuyện kia, cuối cùng không hiểu sao mình đã chấp nhận cho lão chụp hình, chụp như cái kiểu mình nói ở trên đó … Trời chỉ mới hừng sáng là mình đáp xe đến khách sạn, anh bảo vệ mở cửa cho mình ngạc nhiên lắm nhưng mình chỉ nói sẽ giải thích sau, và đi thẳng lên phòng của lão. Mọi thứ như đã sẵn sàng khi mình bước vào, kể cả một ca nước trà đầy cho mình dùng nếu cần thiết. Để tranh thủ thời gian cho lão phải rời phi trường lúc 6 giờ, mình cởi áo quần ra, chỉ chừa lại quần lót. Lão kê máy sẵn sàng, bảo mình cứ tự nhiên coi như lão không có ở đây. Mình chần chừ đứng đó, đầu óc loạn xạ những điều gì đó mâu thuẩn vô cùng. Rồi mình cố thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, tưởng tượng tới thời còn thơ ấu mẹ dẫn mình đi “tè”, hai chân khé mở, và nhè nhàng từ đáy quần lót màu trắng của mình loang ra, cảm giác nóng đều thắm từ giữa sang hai bên vách đùi. Tiếng bấm lạch cạch của máy hình vang lên, tiếng nhỏ lịch bịch của giòng nước rỏ xuống thảm. Cái ấm nóng lần lần lan xuống, chạy dài ôm theo đùi lan qua đầu gốí, mắc cá, và thắm xuống những kẽ chân. Mình bỗng nhiên ngồi xuống theo bản tính của người con gái, tiếng lách cách của máy hình đều đều vang bên tai. Mình không dám mở mắt ra để xem phản ứng trên khuôn mặt của lão, nhưng mình đoán là chắc lão thích thú lắm, và tự dưng mình muốn làm một cái gì đó hơn thế nữa, coi như một món quà cho lão trước khi lão trở về Đài loan. Mình lột luôn cái quần nhỏ, nằm dài trên thảm để nhỏ ra từng đợt cho lão chụp. Sau cùng, còn những giọt cuối, mình giành cho lão trong tư thế đứng và tư thế khom lưng, hếtsức là kỳ cục.

Rồi mình uống nước rất nhiều, hết cả ca nước để trên bàn, và tiếp tục giúp cho lão hoàn tất cái tâm nguyện lạ lùng của lão, lúc thì trên bàn, lúc trong nhà tắm, lúc trên bàn vệ sinh. Lão đã vui trọn vẹn với những gì mình làm cho lão, kể cả chuyện “tè” trên (xin lỗi) dương vật của lão nữa. Thảo có biết, lão xuất tinh ngót bốn lần trong 2 tiếng đồng hồ không ! Mình cũng thấy vui vui vì giúp được cho lão chuyện này. Lão thì nói đáng, đáng lắm, và cứ khen mình luôn miệng …

Xong xuôi mọi chuyện, lão chìa mình sắp tiền như đã hứa và ôm mình để chia tay, hứa là sẽ giữ hình mình rất là kỹ, nếu mình muốn thì lão sẽ gởi sang cho mình sau. Mình cám ơn lão vì sự chiếu cố đặc biệt của lão mấy tháng qua, nhưng từ chối nhận hình của lão tặng.

Lão đi rồi, mình như thấy hụt hẫng. Thiếu cái gì đó mà không biết cái gì ! Có lẽ cái thiếu đó là sự bận tâm của một người đàn ông đối với mình, mà mình đã thiếu thốn từ rất lâu. Song, mình cũng thấy vui vui vì có đôi lần mình định dâng hiến trinh tiết mình cho lão mà vẫn kềm chế lòng mình được.

Trở về nhà, mình thấy lòng buồn rượi rượi, không đáp lời gặn hỏi của mẹ mình. Chiều hôm đó, bỗng nhiên mình nhận được phone của Trọng, nhắn tối nay anh sẽ về thăm mình và ở luôn nơi đây để làm việc …

Bây giờ đã hơn hai tuần mình ở gần bên Trọng rồi, chắc Thảo đã đoán được cảm giác của mình ra sao rồi, nhỉ ?

Thôi, thư đã dài, mình đành hẹn Thảo thư lần sau nhé … Bây giờ mình phải đi ngay để anh ấy chờ … Có hẹn ở khách sạn !!!

Võ Tuyết Băng.

Hết

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8
Back to top button