Những ngày sau đó, tao gặp gã một tháng một lần. Gã mua sắm cho tao rất nhiều đồ và cho tiền tao xài. Bẳn đi một thời gian thì bỗng nhiên gã mất tích, đến bây giờ tao cũng không hiểu gì sao. Rồi tao bắt đầu “đi khách” từ dạo ấy, lúc đầu còn kén chọn khách hèn khách sang, dần dà rồi khách xoàn tao cũng chịu, tên bảo vệ chánh của câu lạc bộ trở thành “ma-cô” cho tao hồi nào không biết. Larry, anh chàng Mỹ đen, thì đã chuyển trường đi xa ngay sau đó, nên tụi tao không sớm thì muộn cũng chia tay. Tao tiếp tục “nghiệp vụ” này hơn được sáu tháng thì thình lình lão chủ đến bảo tao nghỉ việc vì lý do “hợp đồng đã mãn”, nhưng thực chất tao biết lão đã chán chê con vũ nữ này đã không biết giữ “l…” cho xinh đẹp. Tức mình, tao đi xỏ xâu vào hai mép, xin vào các Club xoàn hơn để làm, tuy là ít tiền nhưng bây giờ cũng đủ chi xài hàng tháng …
Chuyện tao thế đó, mày nghe thấy thế nào… Có bi đát quá !? Kể ra em gái tao may mắn hơn vì tháng tới này nó cưới thằng Sinh lớp trưởng rồi, thằng Sinh bây giờ cũng là kỹ sư rồi! …
Thôi đôi dòng gởi đến thăm mày, chuyện mày có lẽ còn đoạn tiếp nữa phải không, vậy kể nghe đi!
Bạn thân của mày,
Trần Thái Thảo
Thảo mến!
Nhận được email của Thảo, mình mừng lắm.Mình cứ lo lo trong bụng vì không biết email có tới được tay Thảo.
Nghe chuyện của Thảo, mình thấy buồn vô hạn, chuyện như một cơn ác mộng, nhưng Thảo có vẻ dần dà thức tỉnh, sau cơn mưa trời lại sáng! còn mình cũng chưa biết đến bao giờ …
Nghĩ ra, Thảo cũng có số phận giống như mình, có phần Thảo tệ hơn nhiều. Người ta nói, “Hồng nhan bạc phận”, chắc cũng đúng một phần nào, hả Thảo !
Vậy bây giờ Thảo vẫn còn làm ở Club nhảy, chắc cực lắm Thảo nhỉ ? Mình vẫn không thể chính xác tưởng tượng ra được việc của Thảo làm, Thảo có mắc cỡ không ? Khi nhảy riêng cho khách, Thảo có ý nghĩ gì ? Còn lúc đi khách, Thảo có run, hay sợ điều gì đó, sao bỗng nhiên mình lo cho Thảo quá, dù sao đi nữa Thảo cũng phải giữ gìn sức khỏe đừng để mang bịnh nghen Thảo …
Vậy chứ, Thảo có định chừng nào sẽ nghỉ việc, rồi chừng nào Thảo đi học trở lại. Thảo bỏ ngang hông như vậy thì uổng lắm… Thôi, Thảo hãy vì mình mà ráng lên nha!
Bây giờ mình kể tiếp cho Thảo nghe chuyện của mình. Mong rằng Thảo đừng khinh khi mình nhé :
Chuyện của lão xứ Đài kia chụp hình khỏa thân của mình tưởng chấm dứt khi mình từ chối lão “quan hệ” nhau, nhưng không lão cứ bám riết lấy mình đến nỗi ai làm trong khách sạn cũng biết, chỉ vì họ cố tình “mắt nhắm mắt mở” mà thôi. Thảo thử nghĩ coi, thời buổi này, con gái bán thân cho khách nước ngoài đầy dẫy, người có ăn có học như mình cũng không ngoại lệ, thành ra cũng là một chuyện thường tình đối với mọi người. Ai nghĩ mình cũng mặc kệ, miễn sao, cho tới nay, gia đình mình vẫn không hay biết. Nếu họ biết, mình không thể tưởng gia đình mình sẽ khổ đau đến thế nào, Thảo ạ!
Sau khi đòi lấy trinh tiết của mình không xong, lão xứ Đài càng ráo riết để chinh phục mình. Ngày nào lão cũng gởi một bó bông đến cho mình, kèm theo những lời ong bướm lão viết bằng tiếng Hoa. Song, mình vẫn một mực cương quyết, Thảo ạ! Trinh tiết thật không dễ đem bán được, dù giá tiền cao đến cỡ nào…
Sau đó, biết được mình cứng rắn khó lung lay, lão đổi mục tiêu đòi sờ mó mình. Lão muốn chạm ngực mình, chỗ kín mình, và khắp thân thể mình. Đương nhiên giá tiền lão chi sẽ được tăng xứng đáng. Nghe đồng tiền cám dỗ bên tai, lòng mình lại nung náo khi nghĩ tới cha mẹ già, em thơ cần mình nuôi, chắc mình phải nhắm đưa chân mất!
Rồimình xin lão cho mình suy nghĩ hai ngày, lão đồng ý, nhưng rồi hai ngày sau mình trở lại, xin lỗi lão vì mình không thể làm vậy được. Làm vậy, coi như mình bán thân rồi!
Tưởng sao, lão chưa bỏ cuộc, lão bảo mình không thích cho lão sờ thì thôi, và đề nghị mình sờ mó chỗ kín của lão thay vì. Mình đã gườm lão chối từ.
Sau đó, vẫn chưa thôi, lão đưa ra ý kiến kỳ cụcï, muốn được trần truồng khi chụp hình cho mình. Điều này hơi lạ lùng, nhưng mình không thể từ chối lão được, vì đó là “cái quyền” của lão, thân thể của lão, lão muốn làm sao mà chẳng được, ai cấm. Mình chỉ cần coi lão như một khoảng trống không, một cái hình nộm trước mặt mình, thế sẽ được thôi … Nghĩ thế, mình chấp nhận điều kiện này với lão, dù rằng mình chẳng muốn chút nào …
Mình bước vào phòng lão như thường lệ. Hôm đó, mình mặc chiếc áo thun vàng, quần Jean bó, lão mặc một chiếc áo khoác dài đội nón kết đen. Sau vài câu xã giao qua loa, mình bắt đầu cởi áo ra cho lão chụp. Lão vẫn xuýt xoa khen không ngừng miệng mỗi khi một mảnh vải trên người mình rơi xuống, những động tác kích dâm lão đề nghị cũng trình tự được mình phô ra.
Không bỏ sót một “bô” nào, lão càng chụp càng tiến gần về phía mình. Dần dà, lão “nóng”lên, bắt đầu cởi vài cút áo trên ngực, cho tới hết vạc. Bên trong áo khoác, lão không mặc gì cả, lão làm mình ngượng chín người.
Lần đầu tiên mình thấy bộ phận sinh dục của người đàn ông. Trông nó xấu xí làm sao, dài ngoẳn dài ngoằn, lòng thòng, nhăn đùm, và lông lá tùm lum. Ấy mà lão có vẻ tự đắc với cái giống đực của mình lắm nên cứ dứ dứ về phía mình. Dù mình có tránh né cũng không sao thoát khỏi, nhưng mình vẫn làm ngơ như không thấy, tiếp tục những động tác của mình.
Chỉ một thoáng sau, hơi thở lão trở nặng, mặt lão cứng lại, bụng lão phình ra, dương vật lão chĩa thẳng về phía trước trông rất đáng sợ!Lão hỏi mình có ngại khi thấy chỗ kín của lão, mình lắc đầu trả lời giả dối với lão. Lão lại hỏi mình có màng tới chuyện lão tự tay nắn bóp dương vật của lão trước mặt mình, mình cũng lắc đầu.
Thế là lão buông máy hình xuống, nhìn mình bằng ánh mắt hao háo, tay lão chộp vào khúc thịt lòi trước bụng, xốc xốc và xuýt xoa. Mình liếc vội lên tường, kim phút trong đồng hồ chỉ đi tới số 6, có nghĩa nảy mới 30 phút trôi qua thôi, mình còn phải ở đây với lão ít nhất là nửa tiếng nữa. Tuy rất sợ hãi, nhưng mình tự trấn an rằng lão không dám làm gì đến mình.
Lão bắt ghế đến ngồi cạnh mình, mang luôn cây đèn dù để soi sáng vào thân thể lão. Mình ngoảnh mặt đi nơi khác để khỏi phải thấy bộ phận của lão, lão bắt đầu gợi chuyện với mình, thì thầm bên tai mình những câu nói kích dục đáng sợ, rồi lão bày tỏ sự mong muốn được mình nhìn lão thủ dâm, coi như đó là công việc lão trả tiền cho mình nửa giờ còn lại. Mình đồng ý với lão một cách miễn cưỡng, dù sao cũng phải ráng làm thôi Thảo ạ, ít ra mình đã không bán thân cho lão!