Bắt đếm phiếu tới lui hoài phát mệt luôn Thấy hoàn cảnh bi đát của nó, thì Kinh Bích Lich mới rũ nó vào một quán cóc để làm một ly sinh tốChuyện của nó là như thế đó, đến ngày hôm nay, 26 tháng 11 năm 2000, tình hình bầu cữ tổng thống cũng vẫn chưa ngã ngũ. Al Gore vẫn cứ đòi đem công bằng luật pháp ra xử lý.. Bush thì cứ lầm bầm “That is it! I am President!, no more counting”. Kinh Bích Lịch chỉ thấy tội cho nó thôi, ham cá độ. Nhè chuyện bầu cử tống thống bên xứ cờ Hoa này mà cũng cá. Tối qua Kinh Bích Lịch có gặp nó ở ngã tư Bảy Hiền.. Sau đó “lì xì” cho nó chút đỉnh tiền để trả nợ và dặn nó, “Chừng nào có chuyện thì email cho anhnha!”
Hôm nay trở về Mỹ thì nhận được email của nó tâm sự như thế này nè:
“Anh Kinh Bích Lịch thân mến,
Cám ơn anh đã có lòng giúp đỡ, số tiền của anh cho em chỉ trả đủ phần nào thôi. Nhưng em cũng ráng để giành chút đỉnh để email cho anh. Em muốn kể cho anh chuyện này. Số là hôm đưa anh ra phi trường thì em trở về nhà thì mới hay mẹ của đã vào nhà thương rồi, là chị Hai Bưa kế bên đưa đi giùm. Em buồn quá, chẳng biết làm sao, muốn vào thăm mẹ, nhưng đã quá giờ thăm, em chỉ đành lang thang khắp thành phố. Em khổ quá anh à ! Em ngồi em khóc một mình trong công viên suốt cả buổi. Rồi em tiếp tục lang thang qua mấy khách sạn gần đó. Nơi đó em gặp một ông Tây. Ổng nhìn em thương hại rồi dẫn em tới quán bar để uống bia. Hồi trước tới nay em đâu có uống bia đâu, nhưng tối nay em buồn quá, em uống đại. Uống nhiều. Nhiều lắm ! Em thấy nóng trong mình, ổng hỏi tên em là gì, em chỉ biết nói my name is Bi, còn ông Tây đó thì ổng muốn em kêu ổng là Papa. Anh biết không, em gục đi không biết từ lúc nào. Lúc em tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong một căn phòng sang trọng, em mở mền chui ra thì mới hay trên mình em không có một mãnh vải che thân. Em hoang mang lo sợ. Ông Tây đã đi đâu mất rồi. Em cuối xuống lượm cái quần mặc vào, nhưng khi em cuối xuống thì thấy đau rát vô cùng nơi hậu môn. Em chạy vào nhà tắm thì thấy nơi đó bị rách.Anh biết hôn! Em đã khóc, khóc quá trời luôn. Em biết chuyện gì rồi anh ạ. Em buồn lắm ! Em mặc quần áo vào rồi mở cửa bước ra ngoài. Em bỗng phát hiện ở dưới chân cửa là một xấp tiền đô. Tổng cộng là khoảng 50 triệu VN đó anh, em mừng quá. Vậy là có thể trả được nợ rồi, mẹ cũng có tiền thuốc men rồi. Thôi… vài hàng thăm anh, lát nữa em còn phải vào nhà thương thăm mẹ. Mẹ nó, mấy thằng cho thuê máy vi tính nó “chặt” em đẹp quá, mới viết cho anh có vài hàng mà nó đòi ăn em 150 ngàn. Tụi nó tính một phút năm ngàn. Thôi em đi…
Em, Bi”
Lời bàn: Con người nếu sinh ra nghèo khó, mà vướn thêm cái tật mê cá độ thì trước sau cũng cùng đường, tánh gia bại sản, chẳng những hại mình mà còn hại người. Bi là nhân vật điể hình, phải để thân cho người ta hành hạ đánh đập và cưỡng bức. Chúng ta không nên bài bạc hay cá độ. Đáng khen cho tấm lòng hiếu thảo của “nó”, chúng ta phải noi gương tấm lòng hiếu thảo.
Hết