Ngọc Vũ đáp cụt ngũn rồi ghé xuống mặt cô gái hôn như diên dại dù có lúc anh cảm giác như da thịt Quỳnh lạnh lẽo như băng giá, nhưng dang bị cơn kích thích hành xác, Ngọc Vũ chóng vánh bỏ trôi ý nghĩ thoạt đến. Anh lần tay cởi nút áo Quỳnh ra, nàng chỉ mặc loại áo nịt giây nên Vũ chỉ cần giật mạnh xuống thì trước mắt chàng dã bày ra lồ lộ hai bầu vú tròn xoe nhô lên như đỉnh núi.
Chàng ghé miệng ngoạm lấy một bên vú của nàng hôn dáo hôn dể, chàng nút núm vú Quỳnh một cách tận tình say dắm, còn Quỳnh thì trân người rên rĩ, hai
mắt khép kín vẻ say mê khoái trá. Nhưng lúc Ngọc Vũ tham lam lần tay kéo tụt quần dài của Quỳnh thì cô hốt hoảng giữ tay anh lại.
– Không dược dâu anh.
Ngọc Vũ dang hứng tình chàng bất chấp không cần nghe thấy gì Quỳnh nói nữa cả, chàng đưa chân ngang qua bụng Quỳnh ôm ghì chặt không để nàng cử dộng, bàn tay chàng vẫn lôi kéo cho quần nàng tụt xuống khỏi dầu gối. Ngọc Vũ dưa tay xuống bóp liên tục trên mu người con gái. Chàng bất chợt nhìn lên thì thấy Quỳnh đang rưng rưng n~ớc mắt. Chàng đưa tay lên lau nước mắt quỳnh khẻ nói:
– Anh xin lỗi Quỳnh.
– Sao anh lại đối xử với Quỳnh như vậy.
– Anh. . . Cũng tại anh quá thương em thôi.
– Anh không được ăn hiếp Quỳnh nữa nhe.
Nàng đưa hai tay xuống nhón đít kéo quần trở lên trong khi đôi mắt của Ngọc Vũ vẫn không rời khỏi chiếc mu xinh xắn mà lòng tràn đầy tiếc rẻ, vì lòng thèm muốn khao khác dang dâng cao nên chàng cố gượng gạo đặt lòng bàn tay úp gọn vào chiếc mu cao của người con gái. Ngọc Vũ nhìn nàng vẻ say đắm nói:
– Quỳnh. . . Anh yêu em.
Nàng ngồi choàng dậy chỉnh đốn lại chiếc áo nịt vú và cài lại nút áo dài mặt đầy vẻ nghiêm trang nói:
– Quỳnh muốn nhờ anh một chuyện.
– Chuyện gì, em cứ nói đi.
– Trước khi nói, em muốn làm một việc coi như là trả ơn anh.
Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu được ý Quỳnh muốn nói gì, trong lúc đang còn phân vân thì nàng nói tiếp:
– Anh Vũ, anh hãy nằm xuống đi.
Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu là chuyện gì sẽ diễn ra, nhưng rồi chàng cũng vâng lời Quỳnh nằm xuống.
Quỳnh ngồi xít lại gần nơi chàng nằm nói tiếp:
– Anh hãy nhắm mắt lại đi.
Ngọc Vũ từ từ nhắm đôi mắt lại, anh dang hồi hợp lo lắng, thì anh nhận thấy sợi dây kéo của quần anh nó đang từ từ kéo xuống và có cảm giác như con cu anh hiện đang nằm lòi ra ngoài cửa quần. Con cu Ngọc Vũ hiện nó đang trong tình trạng xìn xìu, ển ển. Tim chàng dập mạnh, dầu óe nghĩ tứ tung, chàng không
dám mở mắt ra chỉ biết nằm chịu trận, tới đâu thì tới.
Không bao lâu chàng nhận thấy dường như là bàn tay của Quỳnh đang nắm kéo da cu của mình mà vọc lên vọc xuống, chàng thầm nghĩ không biết tại sao Quỳnh lại làm như vậy, và có ý gì. Quỳnh đưa tay vén cho mái tóc nàng nằm gọn ra phía sau rồi từ từ hả miệng ra ngoặm trọn lấy con cặc của Ngọc Vũ. Chàng cảm nhận được những đường lưỡi nàng đang qnyện lấy con cặc mình, Cũng như từng cái nút, cái chép miệng kên nghe chành chạch, chỉ có khác là Ngọc Vũ nhận thấy con cặc mình hơi lành lạnh.
Mỗi lúc một nhanh hơn, và táo bạo hơn. Con cặc Ngọc Vũ giờ cũng đã cương lên cứng ngắc, chàng ưởng cong người lên để hưởng thụ, miệng lấp bấp:
– Uzm. . . Quỳnh. . . chết anh rồi Quỳnh ơi! . . Anh .. sướng quá. . . Đã quá. . . Uzm. . . Uzm. . . bú sâu hơn nữa đi Quỳnh. . . anh Sướng lắm Quỳnh ơi. . .
Không bao lâu những giọt tinh khí bắt đầu bắn ra từ đầu cặc Ngọc Vũ, chàng nhận thấy rỏ ràng Quỳnh đang bú, nút, vn nuất trọn lấy hết tinh khí của chàng. . .
Cô gái vụt đứng dậy, nàng đưa tay lên lau sạch miệng, nhanh thoăn thoắt gục mặt bước về phía cửa. Ngọc Vũ ngồi chổm dậy, chàng kêu giật giọng cố giữ cô gái ở lại. Nhưng một tia chớp bỗng lóe sáng lên, và tiếp theo là tiếng sấm nổ vang rền. Chàng chỉ nghe vọng lại rỏ ràng mấy tiếng:
– Anh Vũ. . . Giúp em. . . Anh Vũ. . . Giúp em Quỳnh. . . đừng đi em sấm chớp nguy hiểm lắm, đừng di em. . . Quỳnh. . . Quỳnh. . .
Nhưng cô gái đã vụt mất dạng thật nhanh trong đêm tối. Ngọc Vũ chạy vội theo nhưng không còn kịp nữa, vừa đúng lúc cánh cửa dập mạnh vào đánh rầm một tiếng to. Đồng thời Vũ có cảm giác như ai đang đập mạnh lên vai mình thật đau điếng. Anh giật mình choàng người tỉnh dậy, ngơ ngác thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Minh Cao và Hải Yến đang đứng nhìn anh trân trối:
– Vũ, mày vừa nằm mơ thấy người đẹp tên Quỳnh nào mà kêu ầm ỉ lên như thế vậy hả?
Ngọc Vũ ngồi lên, ngơ ngác dụi mắt nhìn Hải yến rồi nhìn qua Minh Cao. Anh lạ lùng khi biết là mình vừa trải qua cơn mơ kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn khi anhthấy Hải Yến mặc bộ quần áo giống cô gái. Anh hoài nghi hỏi bạn gái:
Hải Yến. . . Nãy giờ cô trêu chọc tôi phải không
– Anh. . . nói gì? Yến chẳng hiểu anh muốn hỏi Yến điều gì cả?
– Cao. . . Mày với Hải Yến, ai vào đây trước?
– Tao. Rồi sao? Mày có vẻ như mất hồn vậy Vũ.
Ngọc Vũ lặng lẽ dứng lên di lại cửa nhìn ra ngoài. Mưa dã tạnh tự bao giờ. Anh quay lại nhìn hai bạn, ngồi phịch xuống ghế thẩn thờ. Hải Yến và Minh Cao đã dọn giường riêng xong. Hai người nhìn nhau rồi đến bên Vũ, ái ngại. Hải Yến không thể kéo dài thái dộ im lặng, thắc mắc lâu hơn. Cô dặt một tay lên vai bạn, dịu giọng:
– Anh Vũ, anh nói cho Yến và anh Cao nghe đi.
Chuyện gì vừa xảy ra cho anh thế hả? .. Phải anh vừa bị ác mộng không?
– Không. Tôi không hề bị ác mộng bao giờ. Hải Yến, cô nói đi. Cô vừa dùa hay định thử xem tôi có sợ ma không chứ gì?
Minh Cao tin Vũ không nói dối mà đúng là bạn mình dang bị dao động thần kinh thật sự, nên vội vã phân bua, bcnh vực Hải Yến:
– Này bị “xốc” vụ gì phải không Vũ? Tuy nhiên tôi khẳng dịnh Hải Yến đến sau tao. Và cô ấy chẳng hề bao giờ đùa cợt hay thử thách lnày gì cả.
Ngọc Vũ nhìn Hải Yến thật sâu, bộ quần áo dài trắng Hải Yến dang mặc giống y hệt như cô gái vừa nảy đến với Vũ. Chỉ khác là Hải Yến thấp nhỏ người hơn Quỳnh một tám một mười. Vóc dáng, bước đi và mái tóc làm sao Vũ ngộ nhận được. Khuôn mặt, phải rồi, chỉ khác có diểm đó thôi. . . Anh ngồi như một kẻ mất hồn, mồm lẩm bẫm vô nghĩa:
– Quỳnh, Yến. Yến, Quỳnh. . . Có lẽ nào.
Vừa lúc có tiếng chân người nổi lên ngoài sân nhà xác, Bác Hai bảo vệ bước vào. ánh mắt lờ dờ mệt mõi, miệng phả ra mùi rượu nồng nặc. Điều này lại càng lạ lùng hơn với các sinh viên trực. Từ trước, bác Hai dâu hề uống rượu dù một ly nhỏ của bạn bè ép uống cho vui.