Truyện Sex Hay – Ma Nữ Nhập Tràng

Hải yến như cái máy, ghé miệng ngậm chặt dương vật Của Minh Cao, mút chụt chụt hai tay nàng choàng xiết chặt bờ lưng chàng trong khi Minh Cao đưa hai tay bấu vào cặp vú căng cứng của Hải Yến, miệng suýt xoa, rên khừ khừ như người sốt rét lên cơn:
– Chết anh rồi. . . Ư. . . ứ. . . Chết. . . Yến bú mạnh nữa đi. . . Nút mạnh thêm đi cưng.

Nhưng chính Hải Yến cũng cảm thấy chết ngạt vì chổ dương vật của Minh cao như phình to và ấn sâu vào tận cuống họng. Nàng đẩy mạnh Minh Cao nằm lăn ra xa vẻ thỏa mãn xen lẫn mệt phờ phạc. Một lúc sau, nàng mới mở hé mắt mĩm cười âu yếm nói với Minh Cao:
– Thật tuyệt. Anh vừa học được “mô-đen” mới này trong phim đúng chứ?
– Ô kê. Anh nhận thấy yêu kiểu này đúng là chủ nghĩa hiện sinh tình dục, là tất cả ở trên dời. Phải không em?
– Ô kê. Em xin bái phục anh là sư phụ, chịu hôn.
– Không phâi anh dâu mà chính là tay dạo diễn cuốn phim video mà mình vừa xem “Quả cấm dành cho Adam.” Hắn mới là bậc thầy của bọn mình chứ.

Hải yến lồm cồm ngồi lên, vớ lấy cái khăn chạy lao vào buồng tắm. Nhưng Minh Cao vẫn còn đang khao khát cuộc vui tình dục nên chồm theo chộp tay cô kéo giật ngã xuống giường. Hâi Yến trợn mắt quát:
– Thôi đủ rồi anh, em phải về chứ.
– Em không tiếp tục nghiên cứu đề tài sinh lý tình dục nam nữ thời đại nữa sao?
– Em chán rồi. Bấy nhiêu đã mệt phờ ra, Sao anh tham lam quá vậy.

Minh Cao cười toe toét dòn dã, chàng ta thích thú thấy cô bạn gái tự cho mình là Nử thần Tình ái mà chưa gì dã tháo chạy khỏi cuộc chơi. Chàng ta với tay nắn hai bầu vú của Hải Yến ra vẻ thú vị khen:
– Bộ ngực của em đúng là hai quả núi lửa. Ai mà có trót dại chết thiêu cũng yên lòng nơi chính suối.
– Thế còn Anh?
– Ha ha. . . Anh chỉ chết khi nào em mút cà lem thôi. Ha ha…

Cơn mưa bất ngờ kéo đến trút nước như thác dổ. Nhà xác đô thành nằm tận cuối khuôn viên bệnh viện. Bên kia bờ tường là con đường nhỏ chạy dài giữa hai hàng cây dầu vút cao lên khung trời đen thẫm. Cánh cửa nhỏ mở ở một ô tường ãn thông ra đường giúp thân nhân người quá cố thuận tiện chuyển xác ra xe mai táng. Nơi dó còn là lối ra vào của sinh viên trực đêm. Họ tránh đi lối cổng chính dẫn vào nhà xác khá xa.

Gió khuya giật ào ào tửng cơn. Thỉnh thoảng sấm chớp loé sáng, soi lờ mờ những thân cây sứ mọc trước sân nhà xác trông giống đoàn quân di hành lặng lẽ trong đêm tối.

Ngọc Vũ dến từ lúc đỏ đèn. Nhà xa lận Gò Vấp, chiếc xe đạp cà tàng, sên giãn, líp rơ, dạp đi đạp về ngày hai bận dối với anh sinh viên nghèo là cả nỗi dau khổ hơn bệnh trỉ. Những đêm trực Vũ lại càng lo hơn. Chiều về đến nhà, cơm nước sơ sài, anh hối hả nhét vài món cần dùng linh tinh, mấy quyển sách nghiên cứu, cây đèn pin phòng khi điện cắt bất tử. Hồi này đường dây diện dẫn xuống nhà xác thường hay bị đứt vì quá cũ, cũng là nỗi lo sợ của nhiều sinh viên có tính nhút nhát, luôn bị ám ảnh tâm trí về ma quỉ hiện hình.

Nhà Vũ ở nghĩa địa Cây Quéo. Suốt tháng, quanh năm chuyên chôn cất mồ mã xảy ra nên dối với anh ma quỉ là diều huyễn hoặc nói dể nghe, kể để hù dọa con nít, phụ nữ mà thôi.

Hơn nữa sinh viên y khoa, mai kia ra trường mổ xẻ tử thi là diều xảy đến bình thường. Bác sĩ mà sợ ma thì còn ra thể thống gì. Ca của Vũ có thêm Cao và Hoài Thu đều là bạn thân của Ma, bởi “Nhất quỷ nhì ma thứ ba sinh viên trực nhà xác.” Sợ ma thì còn trực cái nỗi gì.

Hồi mới bắt đầu, kể ra Hoài Thu rất sợ. Cô ta ngồi rút trong buồng trực. Cao và Vũ đi đâu Thu đều bám theo. Bị bỏ rơi, cô ta khóc như mưa, nhưng sau vài tháng Thu chằng hề sợ nữa. Chuyện những cái xác vô tri nằm trong các khoang đông lạnh chờ thân nhân đến nhận về, hoặc xác vô thừa nhận chờ chuyển qua phòng dự trữ cung cấp cho sinh viên y khoa năm thứ hai và ba thực tập phẫu thuật.

Đối với sinh viên trực, coi khác nào những mẫu thịt giữ tại các kho cung cấp đông lạnh chờ phân phối. Kề cận mãi với những xác chết họ quen đi. Nhiều cô cậu tinh nghịch còn đùa dai, chui vào một vài ô trống chọc bạn bè và những cô cậu sinh viên “tân binh” sợ té đái ra quần nhưng rồi lâu dần ma với quỉ chẳng là cái quái gì cả.

Vũ thường hay có mặt sớm hơn hai bạn. Tối nay cũng vậy, Vũ vào đến nhà xác chỉ có bác Hai bảo vệ đang loay hoay quét dọn. Buổi chiều, vừa chuyển đi hai xác vô thừa nhận, thì nửa giờ sau đá có xác cô gái còn rất trẻ nhảy sông tự tử, thân nhân lý lịch không rõ, bệnh viện đành gửi xuống nhà xác chờ cơ quan nhà nước truy tìm ra thân nhân người chết.

Dựng xe ở góc phòng, Vũ mới kịp dọn lại chiếu chăn ở chiếc giường sát cạnh cừa ra vào phòng đông lạnh chứa xác thì mưa ập xuống. Bác Hai đã xin phép ra quán cá phê từ lúc Vũ dến. Anh lấy sách ra đọc. Ánh sáng từ ngọn dèn huỳnh quang sáu tấc lúc sáng lúc tỏ vì con chuột dã cũ khiến Vũ rất khó chịu.

Anh xếp sách ngồi lặng lẽ ở bàn nhìn ra ngoài trời tối mịt. Mưa vẫn nặng hạt, gió lùa qua song cửa tạo thành những âm thanh vi vút. Lá cây ngoài sân xào xạc từng chập quyện theo gió gây cho người yếu bóng vía dễ tưởng tượng ra các hình ảnh ảo giác rùng rợn, huyễn hoặc. Vũ đâu hề sợ gì nhưng cũng bấc giác nổi gai ốc. Anh lôi cái áo da ra mặc cho ấm, và ngã lưng tựa ra ghế mơ màng nghĩ đến Hoài Thu. Anh và nàng tuy ngoài mặt chưa nói vớinhau tiếng yêu nồng thắm nào, nhưng cả hai đều tự hiểu con tim người này đã khắc ghi hình ảnh người kia. Họ đều nghèo và dều hy vọng vào tương lai với mảnh bằng bác sĩ, cuộc sống xã hội sẽ giúp họ vươn lên và khi đó họ sẽ kết hôn. Tình yêu không nói ra chính là thứ tình yêu đậm đà, keo sơn nhất.

Ngọc Vũ đang thả hồn trôi vào hoang tưởng mông lung, gió bung cánh cửa dập mạnh vào tường. Anh chàng tỉnh mộng mơ, giật mình ngồi bật dậy, vừa lúc rõ ràng sau ánh chớp loe lên Vũ trông rõ như ban ngày một bóng trắng sừng sững trước mặt từ từ tiến qua cửa và dừng lại cách chỗ Vũ ngồi chỉ hai mét. Khuôn mặt bóng trắng hiện lên rõ nét là một thiếu nữ trẻ đẹp não nùng như phụ nữ á rập trong phim thần thoại. Với mái tóc đen huyền xõa dài gần chấm gót, rõ nước thành giọt xuống nền gạch. Đôi mắt cô gái to đen, phảng phất nét u hoài man mác, nhìn Vũ đăm đăm gây cho anh cảm giác rờn rợn kỳ lạ. Vũ bất giác rùng mình dứng bật dậy, chưa kịp mở lời, cô gái chợt lên tiếng trước:
– Đây. . đây là nhà xác đô thành phải không thưa anh?
Vũ nuốt ực mtớc bọt ứ đọng nơi miệng, ấp úng:
– Phải. . . phải. . . cô. . . cô. . .

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8Next page
Back to top button