Truyện sex Hai thiên thần

… Còn mình… mình làm gì ở đây…

… Tại sao mọi chuyện lại luôn luôn tốt đẹp với tụi nó. Tại sao những kế hoạch của mình chưa bao giờ đưa đến được một kết quả mỹ mãn. Tại sao mối hận ngày xưa vẫn chưa thể đòi lại…

… Tại sao bao năm khổ nhọc vẫn chẳng được đền đáp xứng đáng…
Chiếc hộp giấy trong tay Linh Đan nhăn nhúm lại dưới lực bóp vô thức của cô. Ánh mắt uất ức long lanh như trực trào khóc. Mọi nỗ lực đã bị trôi tuột như thác đổ, mọi tính toán đã bị bít kín bởi kết quả trận đấu… Nhưng cô đâu dễ buông xuôi…

Cô quên hẳn trong tay mình còn đứa con gái bị bắt có đêm qua…

Cô chỉ còn ghim chặt một điều…

… tiếp tục phá hoại…

… Hoàng Phong trong cô không xứng đáng có được niềm vui như thế này…

Huyền My thở hổn hển, tim đập thình thịch như muốn xổ tung cả lồng ngực. Tay nàng vẫn còn run bần bật trên chốt khóa ngang bên ngoài cánh. Mồ hôi nhễ nhại trên làn da trần trụi trắng mướt, những cảm xúc dư chấn của màn kịch vừa rồi vẫn còn âm ỉ miên man. Luồn gió thốc nghiêng từ ánh sáng leo loét cuối hành lang làm nàng rùng mình.

– MÁ NÓ… NÓ THOÁT RỒI…

– NÓ LỪA CHÚNG TA…

Tiếng gầm của hai con thú điên cuồnG vang lên phía sau cánh cửa làm Huyền My choàng tỉnh. Không thể chần chờ… không có thời gian để chần chờ…Nàng đã lừa được chúng, thật sự lừa được chúng. Toàn bộ những hành động chiều chuộng của nàng đều dành cho giây phút này. Nghĩ lại những va chạm chủ động bất giác hai má nàng đỏ bừng, nàng cũng không ngờ bản thân lại có thể diễn thật đến vậy. Huyền My nhìn xuống thân thể trần như nhộng, bầu ngực vẫn còn căng tức, âm hộ ray rứt khó chịu, làn da ửng đỏ mơn man, sâu trong tâm trí khát khao đòi hỏi, nét phong tình phơn phớt má hây hây. Dường như trong quá trình đánh lừa được đối phương, ngay cả Huyền My cũng dối gạt chính bản thân mình. Nàng mông lung với những xúc cảm âm ỉ dai dẳng mà quên mất giờ là lúc phải tranh thủ từng giây.
RÂ…ẦM…MMM…
– Khốn thật.. cái chốt cửa cứng quá…

– Cùng… ĐẠP… MỘT… HAI… BA…
RR…ẦM…ẦMMM…MMMM…
Huyền My giật thót mình với tiếng động lớn cắt ngang dòng suy nghĩ. Cánh cửa rung bần bật sau cú tông phá của hai tên tội đồ bên trong, cái chốt ngang vẫn hiên ngang cứng cựa nhưng dựa vào độ lung lay có lẽ không còn chịu đựng được lâu nữa. Huyền My bừng tỉnh khỏi mê ảo huyễn hoặc, vùng bỏ chạy về phía luồnG sáng duy nhất, không cần biết sau nó là điều gì đang chờ đón nàng. Nhưng nếu suy đoán là đúng, đó là lối thoát duy nhất lúc này. Đôi chân trần thoăn thoắt trên sàn nhà lạnh toát, dâm tình từ động đào tiên vung vãi xuống nền gạch. Đoạn đừờng chỉ chừng mười metters nhưng sao cứ xa vời vợi. Tiếng đạp cửa lại vang lên lần nữa với âm thanh càng lớn hơn.
RÂ…ẦM…ẦMMM…
– Không thể để nó thoát được… tao với mày chết chắc…

– Khốn thật… Con bé kia mở cửa… NGAY…

Huyền My nghe tiếng chúng gầm rú sau lưng, không chắc cánh cửa còn chặn được bao lâu nữa, nàng chỉ biết cắm đấu chạy thật nhanh.

Ánh sáng cuối hành lang đã gần lắm rồi…

Tiếng bước chân gấp gáp vang dội cả bốn bức tường…

Nắng vàng dịu nhẹ của buổi chiều giúp Huyền My chỉ hơi nheo mắt một chút đã có thể định hình được xung quanh.

Nàng đưa tay che nghiêng về phía mặt trời đang đổ dốc, trước mắt hiện ra khung cảnh hoang tàn của một khu đất trống được rào lại bằng những tấm tôn cao chót vót, và những đường cỏ dại rậm rạm dọc theo vách ngăn. Sau lưng Huyền My là lối vào của căn nhà nhỏ chỉ có hai cái toilet và căn phòng cuối hành lang, nơi đã giam cầm nàng. Căn nhà được xây ở vị trí riêng biệt sát góc vuông của khuôn viên bãi đất chứa đầy cát vàng mịn nhưng trông khá sạch khắc hẳn với những thứ nó chứa bên trong. Một đầu xe tải trắng đã long hết các con óc, móp méo vọp vẹo, bản lề lệch lạc nằm chễm chệ ngay góc xa nhất so với căn nhà. Vài ba cái bánh xe lăn lông lốc ngả nghiêng mất trật tự trên nền cát. Giữa khu đất được đặt một cái ụ cao trông như võ đài của dân đấm bốc với sàn được lót đệm phủ vải rách rưới. Bốn góc ụ là các cây cột xiêu vẹo, dây chằn ngang giữa chúng, sợi đứt sợi giãn. Ánh nắng vàng vọt chiều thứ bảy nghiêng nghiêng trên đầu mọi vật, hắt bóng trải dài xuống nền cát mịn, tất cả đều phủ lên một màu ảm đạm theo thời gian, sờn cũ, rách nát. Đây chính là võ đường được dựng lên từ khu phế liệu cũ của đám Lưu Đạo Võ Quán. Chẳng trách chúng lại thèm khát cái tổ hợp containers hoành tráng của Phong Bá Đường.

Một cơn gió chiều thổi thốc qua bãi đất hiu quạnh, cuốn theo cát dưới chân mù mịt xoắn tít. Huyền My cảm nhận làn da mình ran rát, mắt nhấp nháy khó chịu. Trong làn cát mờ ảo nàng thấy mơ hồ cánh cổng của khuôn viên này, không xa, cũng không gần, chỉ cần băng qua cái ụ rách rướ kia là có thể đến nơi. Nhưng cơ thể Huyền My đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, cái váy đỏ trong lúc cấp bách đã không kịp vơ nó theo. Nàng sẽ chạy trốn trong bộ dạng lõa lồ này hay sao? Nghĩ lại Huyền My tự trách bản thân đã để cảm xúc đi xa quá đà trong một phút bất cẩn, chính nàng đã tự cởi nó ra chứ đâu phải ai khác.
RÂ…ẦM…MMM…

… RRROOOẢ…ẢNG..
– Cuối cùng cũng thoát…

– Con bé chắc chưa thoát được… lẹ nào.

Lại nữa… Âm thanh đó lại vang dội khắp hành lang sau lưng Huyền My. Tiếng la hét của hai tên bắt cóc càng nghe rõ hơn vì không còn bị ngăn cách. Đâu còn đường nào để suy tính nữa. Nàng vụt bỏ chạy tiếp, đôi chân trần nhột nhạt trên nền cát, chỉ mong không có mảnh miểng chai nào lăn lông lốc ở đây. Huyền My băng qua cái ụ đất mùi vải cũ thiu thỉu xộc vào mũi, nàng băng qua cả luôn đầu xe tải ngả nghiêng, loạng choang khi vấp phải một cái bánh xe giữa đường, thoáng chút nhăn mặt vì mùi khai tanh lần này xoắn thẳng lên tới óc. Nhưng những điều đó không đáng để tâm nữa, cánh cổng đang ngay trong tầm tay.

– Ôi trời…

Huyền My tim đập thình thịch, hơi thở ngắt quãng, thốt lên than khe khẽ thất vọng. Cánh cổng cũng được làm bằng tôn tuy lỗ chỗ nhưng cứng ngắc, kiên cố sừng sững. Cánh cổng đã rỉ sét theo thời gian vậy mà vững chắc khép kín với ổ khóa to đùng chính giữa. Huyền My lay lay cái ổ khóa to hơn cả bàn tay nàng, nét mặt hoang mang. Ghé mắt qua một trong những cái lỗ to nhất trên tấm tôn, Huyền My nhận ra bên ngoài là một con đường nhỏ với hai bên đường san sát những bụi cỏ to đùng. Có lẽ cả cái khu này là một dự án bỏ hoang nào đó còn sót lại của mấy ông tai to mặt lớn. Nghĩa là dù có hét lớn cỡ nào cũng chắc rằng chẳng có ai nghe thấy ứng cứu. Mọi thứ nàng hành động trong căn phòng khi nãy chỉ là vô ích hay sao. Huyền My đảo mắt nhìn quanh, hy vọng kiếm được một cơ may nào khác nhưng…
… hoàn toàn thất vọng…
– NÓ KÌA…

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95Next page
Back to top button