Truyện sex Hai thiên thần

Mỗi chữ “chúng ta” được thốt ra, nửa bước chân dấn tới, cũng là một lần cảm xúc dâng thêm một bậc cho đến khi nó nghẹn ứ trong cổ họng bật ra thành tiếng khóc than vì bạn bè. Huyền My không thể kềm nén thêm nữa, chân nàng mất lực quỵ xuống hành lang, mắt nhoè lệ nức nở. Đám đông xung quanh đã thôi xôn xao, im lặng như tờ, dù lãnh cảm đến đâu họ cũng biết những điều không nên làm lúc này. Huyền My khuỵa dưới sàn, ngước nhìn bóng dáng mảnh mai mờ mờ sau làn nước mắt trên thành lan can. Nàng chỉ còn cách Hải Hà hai cái sải tay, nức nở buông những lời tự chính đáy lòng mình…

– Hà ơi… xuống đi mà… Mọi người sẽ rất đau khổ khi mất bạn… Chúng ta còn rất nhiều thứ để làm cùng nhau… Cuộc sống tuy khó khăn… Nhưng… chỉ cần bước cùng nhau… chúng ta có thể vượt qua tất cả… đúng không… bạn mình ơi…

Huyền My vươn cánh tay về phía Hải Hà. Ánh nắng dịu dàng buổi sáng soi nghiêng sau lưng cô bé mỏng manh. Tưởng rằng nước mắt đã cạn, nhưng không biết từ đâu nó vẫn chảy tràn trên gương mặt xinh xắn ấy. Những lời thật lòng từ chính con tim, từ chính tình bạn của Huyền My đã chạm được vào tâm hồn của Hải Hà. Trong khi những người xung quanh ra sức khuyên can chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết mà đâu ngờ rằng như thế lại càng khiến cô bé nhớ đến vết thương lòng của mình. Huyền My chỉ một mực nhắc đến tình thân, nhắc đến những gì tương lai có thể làm cùng nhau. Đối với người đã trải qua khổ tận mà muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân, quả thật, chỉ có ước mơ, hoài bảo, mong muốn mới có thể níu giữ họ lại trần thế.

Hải Hà mắt đỏ hoe nhoè lệ nhìn những gương mặt thân quen của đội văn nghệ, lời nói sát cánh cùng nhau của Huyền My văng vẳng trong đầu. Vết thương lòng đang dần khép miệng. Cô bé với tay ra hướng về phía Huyền My. Có lẽ cuộc đời còn rất đang sống. Tất thảy đám đông xung quanh đều nín thở bất động chờ đợi, họ biết đây là khoảnh khắc quyết định. Bàn tay cô gái quỳ dưới hành lang nhích lên từng chút một chỉ còn cách bàn tay con bé sinh viên dại khờ kia chừng vài centimeters. Chỉ cần Huyền My nắm được Hải Hà, họ sẽ nhào tới giữ cô bé lại ngay tức khắc. Khoảng cách chỉ chừng trong gang tấc nhưng ai cảm cảm thấy như cả một chặng đường rất dài.

– Không…

Hải Hà rụt tay lại. Mọi người kinh hoàng thất vọng, vài thốt nho nhỏ phát ra. Ai cũng tưởng như mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp nhưng hành động của Hải Hà làm cả đám một phen hẫng cả tim. Họ đâu biết trong khoảng khắc quyết định ấy, sự xuất hiện của một người đã đánh gục cô bé thêm một lần nữa. Gương mặt thư sinh trắng trẻo lẩn khuất sau đám đông cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của cô bé. Những hình ảnh nhơ nhớp của bản thân hiện về rõ hơn bao giờ hết trong tâm trí. Hải Hà một lần nữa ngồi thẳng trên thành lan can, cô bé đã không còn đường quay lại…

– Hà ơi… Hà ơi… đừng mà…

Huyền Ny và Bảo Thy gào lên cùng một lúc, tuyệt vọng không thể ngăn cản trong tim. Đám đông lại một phen nhao nhao, kẻ đằng sau cố lấn tới, người đằng trước cố ngăn lui. Giờ ai cũng một lòng mong cứu được cô bé sinh viên khờ dại, nhưng hi vọng vừa loé sáng đã vụt tắt, tất cả đều hoang mang chẳng biết phải làm gì. Tình thế hỗn loạn hơn bao giờ hết.

– Cám ơn bạn… My à… nhưng mọi thứ… với mình… hết rồi…

Hải Hà mỉm cười hiền từ với Huyền My, hít một hơi thật sâu căng phồng lồng ngực, những hơi thở cuối cùng của một đời người. Không khí xung quanh cô bé hôm nay dường như có mùi vị, sau lưng là khoảng không vô cùng tận của bầu trời quang đãng, toàn thân đã bớt nhức mỏi trong sự thanh thản của tâm hồn.

– Không… đừng mà…

Huyền My yếu ớt van xin, mặt nàng ướt đẫm lệ, bàn tay vẫn cố với ra phía trước. Người muốn giải thoát bản thân và người muốn cứu rỗi bạn mình, hình dáng giờ đây đều bi thương như nhau. Kỳ Nam đứng sau lưng Bảo Thy mấy lần định tiến lên ôm trầm lấy Huyền My nhưng đều bị bàn tay Hồng Thanh giữ chặt lại. Lòng anh rối bời, lần đầu tiên trong đời, Kỳ Nam thấy mình thật nhu nhược.

Đại Nghĩa và Đại Hùng đứng sau cùng của vòng vây, mặt tái mét bất động hoàn toàn. Đại Nghĩa không thể tin con bé mềm yếu này lại có gan làm chuyện kinh hãi đến vậy. Hắn càng không ngờ rằng cuộc thử nghiệm loại thuốc ấy lại dẫn đến kết cuộc vượt xa dự tính của mình. Điều này hoàn toàn không có trong kế hoạch của hắn.

Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Người cho tôi một khúc kinh cầu.

Tiếng hát Hải Hà trong trẻo cất lên khiến đám đông im bặt. Giọng cô bé thánh thót ngân vang khắp một tầng lầu. Mọi người đều ngây ra trước hình ảnh trước mắt mình.

Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Làm sao ta trả ơn cuộc đời?
Làm sao ta đền đáp bao người?
Nâng ta lên, qua bước đời chênh vênh.

Một dòng suối róc rách chảy trong tâm hồn tất cả những kẻ có mặt tại đây. Họ quên mất đi cô bé xinh xắn đang cất cao giọng hát kia đang tiến những bước cuối cùng đến sự giải thoát của cuộc đời mình.

Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Làm sao ta chuộc hết lỗi lầm?
Làm sao ta thanh thản tâm hồn?
Xuôi đôi tay đi giữa hừng đông…

Giờ phút này chỉ có tiếng hát là âm thanh duy nhất trên hành lang trước hội trường. Giai điệu da diết thiết tha lay động hết mọi ngóc ngách trong tâm hồ kẻ thưởng nhạc. Người máu lạnh nhất cũng thấy mắt ươn ướt nghẹn lời nơi cần cổ. Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cõi này…
Cho tôi được ngắm sao trên trời, giữa hương đồng cỏ nội…
Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa…
Cho tôi được cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mọi người.
Cho tôi được sống trong tim người bằng những lời ca…

Hải Hà đung đưa khe khẽ như một ca sĩ thực thụ. Nắng sớm dịu dàng lan toả sau lưng cô bé, một hai chú chim nhỏ sà xuống đậu trên đôi vai thanh mảnh run run. Cô bé trông như một thiên thần.

Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Muộn màng không lời hối lỗi chân thành?
Buồn vì ai? Ta làm ai buồn?
Xin bao dung tha thứ vì nhau.

Trời nổi gió, thổi dịu dàng mái tóc ngang vai bồng bềnh. Bài hát đã đến đoạn kết, cô bé giang rộng đôi tay thon nhỏ như muốn ôm lấy cả thế giang. Hải Hà nhắm mắt lại, nụ cười hiền từ mỉm nhẹ trên đầu môi, từ từ ngã người ra sau. Đời người đã đến đoạn kết.

Không ai kịp phản ứng gì. Tất cả đều đang chìm sâu vào câu hát cuối cùng, lời ca thấm dần trong tim mỗi người.
Xin bao dung tha thứ… vì nhau…
Họ chỉ bừng tỉnh khi hình bóng nhỏ bé ấy khuất sau thành lan can. Những tiếng la hét, những bước chân vội vã, những cái với tay giờ trở thành vô nghĩa.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95Next page
Back to top button