Truyện sex Hai thiên thần

– Khoan đã… Em cần nói với chị điều này. Chị biết đấy môi trường này hoạt động rất phức tạp… Em mong rằng sẽ có chị bên cạnh bọn họ để tham vấn và giữ cho mỗi người đủ tỉnh táo để không buông thả… À, mà chị cũng phải vậy…

Tim Bảo Thy đập bình bình trong lồng ngực, cô hiểu lời cảnh báo của Tóc Mây, cô cũng biết những cạm bẫy khi bước chân vào lĩnh vực này. Bảo Thy không biết mình có đủ khả năng bao quát được hết bọn nhỏ hay không.

– Chị đừng lo… bọn em vẫn ở bên theo sát giúp đỡ cả nhóm…

Tóc Mây ra sức trấn an dù rằng chính mình vừa đưa ra lời cảnh báo cẩn thận. Cả cô ta và Bảo Thy đều muốn đội văn nghệ này phải tiến xa hơn nữa. Bảo Thy mím môi quyết định, dứt khoát gật đầu, cô sẽ không để bọn nhỏ lỡ mất cơ hội này…

***

Khu chung cư cũ kỹ không khí vẫn âm u như thường ngày vốn có. Nơi đây là tổ hợp của chín toà nhà giống nhau, mỗi toà năm tầng với những căn hộ nhỏ vây kín bốn mặt mỗi tầng được chia thành từng lô, tường gạch nút nẻ bong tróc, sắt thép hoen rĩ nhuốm màu thời gian. Tám toà nhà được xây dựng theo hình vuông lấy trung tâm là toà nhà còn lại ở chính giữa. Hết chiến tranh rồi đến hoà bình, thời thế thay đổi kéo theo cả cuộc đời con người và không phải bất cứ ai cũng được hưởng cuộc sống ấm no hạnh phúc . Những kẻ bị thời đại ruồng bỏ, những kẻ chống đối chính sách, những kẻ sa cơ lỡ vận hay những kẻ tâm địa bất chính, không biết từ bao giờ đã tề tựu về đây, ngay chính khu chung cư này. Họ bị xã hội xa lánh và hất hủi, dị nghị và dè chừng, họ quần tụ lại với nhau, đây là nơi náu thân cuối cùng của những mảnh đời bị đào thải. Ngay cả chính phủ cũng e ngại can thiệp vào vì nhìn tổng thể kiến trúc tưởng chừng đơn giản nhưng sâu bên trong là vô số ngỏ ngách mà nếu không thông thuộc sẽ dễ bị lạc và xảy ra chuyện như chơi. Từ đó hình thành nên một khu tự trị, mà mọi người xung quanh hay gọi là Ác Đảng Quận.

Ác Đảng Quận đúng với tên gọi của nó, cư dân trú ngụ nơi này chẳng hề từ chối bất cứ việc gì miễn là có lợi cho mình. Ở đây, tiền, quyền là trên hết, muốn sống được phải có sức mạnh thuần tuý hoặc bộ óc nhanh nhạy để có thể tự bảo vệ mình với các mối nguy trực chờ xung quanh. Người bình thường chẳng ai dám đi đến nơi vào thì dễ mà ra thì khó này, nếu chẳng may có việc bất đắc kỳ tử phải ngang qua, họ đều cố gắng lướt đi thật nhanh mà chẳng dám liếc lại một lần nào.

Ấy vậy mà hôm nay, trời vừa chập tối, trước lối rẽ vào nằm chính giữa hai toà nhà bên ngoài,một cô gái xinh đẹp với vòng một nở nang đang loay hoay dò tìm địa chỉ trong mảnh giấy trên bàn tay thon run run.

Hồng Thanh tim đập loạn xạ trong lồng ngực, cố hớp hơi lấy lại bình tĩnh. Cô đã nghe rất nhiều về nơi này, nhưng thật không ngờ, khi đến gần nó, cái cảm giác rờn rợn đầy nguy hiểm lại càng mãnh liệt hơn cả. Địa chị cần tìm không biết nằm ở đâu giữa muôn trùng lối đi sâu thẳm bên trong, chẳng lẽ cô phải dấn thân vào đó thật hay sao. Nghĩ đến mục đích của mình, Hồng Thanh bấm bụng chuẩn bị nhấn ga quyết tâm tiến vào. Chợt…

– Này cô bé… Nếu anh là em, anh sẽ không vào đó đâu…

Hồng Thanh giật mình quay đầu lại. Một gã đầu trọc mắt sâu hoắm đang lững thững đi đến phía cô, theo sau là hai tên đô con mặt mày rất nghiêm túc bậm trợn, giọng gã khò khè như hết hơi. Gã là A Lâm, kẻ đầu lĩnh băng đâm thuê chém mướn mà Đại Hùng thuê xử đẹp Kỳ Nam. Căn nhà mà ngày trước hắn giao dịch với Đại Hùng nằm nép mình bên cạnh khu chung cư này nên hình ảnh một cô gái xinh đẹp loay hoay nãy giờ trước một trong các lối vào nơi tràn ngập nguy hiểm không thể không khiến hắn chú ý. Hắn là giang hồ, nhưng là giang hồ chính gốc, có những chuyện hắn cũng không thể bất nhẫn đứng khoanh tay mà nhìn được. Một con bé ngon như thế cũng chẳng phải dạng hư hỏng gì mà thâm nhập vào nơi nguy hiểm trùng trùng bọn đồi bại thì chắc mẩm bị xâu xé tơi bời. Cũng may con bé đã dừng lại ngó nghiêng bên ngoài, chứ lúc nãy cắm đầu vào thẳng bên trong thì có là hắn cũng chẳng thể can thiệp được nữa rồi.

– Chậc… chậc… Cô bé trong ngon lành tươi rói thế này mà bước vào đó, thì xác định mãn đời không thể bước ra được đâu… Anh khuyên em… nên quay về đi…

– Không… không được… Tôi đến tìm người…

A Lâm giật mình, con bé liễu yếu đào tơ trước mặt nhìn y như sinh viên bất quá suy cho cùng cũng chỉ cao nhất là dạng ăn chơi đua đòi thôi, làm sao dính dáng được đến người bên trong Ác Đảng Quận được. Hắn liếc nhìn thấy tấm giấy trên tay Hồng Thanh, nhanh chóng giựt lấy xem xét, cô bé bị bất ngờ không kịp ghị lại chỉ kịp thốt lên một tiếng. A Lâm chau mày nhìn dòng địa chỉ ghi trên tờ giấy, hắn ngẩng lên nghi hoặc hỏi:

– Em gái, em tìm nơi này làm gì…

– Tôi… tôi có chuyện cần… anh làm ơn… trả cho tôi…

Hồng Thanh thấy giọng mình bắt đầu run run trước cặp mắt sâu hoắm của hắn. Xe máy cô vẫn để nổ, có thể phóng đi bất cứ lúc nào nếu trực chờ thấy nguy hiểm.

Hắn đảo mắt lên xuống nhìn toàn bộ cơ thể của Hồng Thanh. Chiếc áo thun ba lỗ bên trong chật vật giữ đôi gò bồng đảo to lớn, khoác bên ngoài là chiếc áo Jean, bên dưới là chiếc quần đùi ngắn là mốt thời bấy giờ, đôi chân tròn lẳng săn chắc trắng mịn, khuôn mặt xinh xắn kiêu kỳ ăn đứt những cô nàng xung quanh đây. Cô ta tìm đến địa chỉ ghi trong tờ giấy, mục đích chắc cũng không đoan chính gì, A Lâm cười khẩy trong lòng, trách mình lo chuyện bao đồng rồi.

– Thôi được… may cho cô em… đia chỉ này nằm ngoài rìa mặt tiền khu này, chẳng cần phải vào trong làm gì. Đằng kia, ngay góc đó, căn nhà đầu tiên. Nhớ. Không muốn thiệt thân thì tuyệt đối đừng đi vào cái Ác Đảng Quận trước mắt dù chỉ là nửa bước. A Lâm nói xong, ngoắc tay cho hai thằng đệ quay bước trở lại hang ổ của hắn, cảm thấy dạo này, sao tự nhiên mình trở nên tốt bụng thái quá, có lẽ nào do đã tìm lại được tung tích của cố nhân.

***

Căn hộ mà Hồng Thanh đang tìm kiếm khá nhỏ, thậm chí không biết có nên gọi nó là nhà không nữa. Bề ngang của nó chắc chỉ vừa đủ ba chiếc xe máy lách sát vào nhau, chiều rộng thì cũng chả khá hơn là bao nhiêu. Nó nằm lọt thỏm ngay góc một trong chín toà chung cư ở khu Ác Đảng Quận này. Ánh đèn hồng đậm lờ mờ trùm kín cả không gian càng làm nó trông nhỏ bé và ma quái hơn. Gần Sát mép cửa là hai ba cái ghế cao ngang đùi một người trưởng thành, một cái tủ gỗ kín mít chỏi ngang ra từ một bên tường có thể làm bàn tiếp khách, sau nữa là một tấm vách nhôm cao hơn đầu người tách đôi căn nhà ra làm hai phòng riêng biệt. Đây dường như là cách bày trí chung hầu hết các cửa hiệu có cùng một loại hình kinh doanh nhạy cảm này.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95Next page
Back to top button