Truyện Sex Cuồng Dâm

Cầm con cu nhỏ xíu, Ngọc sục mạnh… sục mạnh… Ngọc sục mỏi cả tay, con cu vẩn… nhỏ xíu… Khắp thân thể đau đớn quá… cương lên được… mới là phép lạ… Vừa sục mạnh cô vừa nói… “ Sao?… không lên được à… Không lên thì làm sao đụ được hả… “… Cô bóp mạnh hòn dái… “ Ưmmm…. “… “ Anh đau hả? “ – Ngọc hỏi… Cô bóp mạnh… “ Ưmmm!… “…

Ngọc với tay lấy cây roi mây, Cô đánh tới tắp không dừng tay… Chóc!… Chóc!… Chóc!… Tiếng roi vang đều, Ngọc đánh bằng tất cả sức lực mình có… Từng lằn roi rướm máu, nổi cộm lên… ngang… ngang… dọc… dọc… Ngọc không biết mình đánh bao lâu nửa, hai tay cô mỏi nhừ… Cô ngồi xuống thở hổn hển… Trong đầu cô chỉ còn tiếng nói… Không thể dừng lại!… Không thể dừng lại!… Chờ cho chồng “ giải lao “ 10 phút… Ngọc lấy ra một chén muối… Cô xoa muối lên các vết rướm máu kia… Cô mặc cho chồng cô rên, la… cô nhủ thầm… “ Cứ la đi… cứ rên đi… cho biết cái mùi này… “… Xát muối xong, Ngọc bắt đầu liếm… cô liếm dọc cái vết thương rướm máu đã xát muối kia… Chính cái nước miếng lành lạnh kia làm cái đau rát tăng lên… tăng lên… Điều này cô cũng từng nếm qua rồi…

Ngọc sục mạnh con cu… cô sục… sục… Con cu vẩn nhỏ xíu… Cô hét lên… như là ra lệnh… “ Cứng lên xem!… Cứng lên còn đụ nửa chứ!… “… Con cu vẩn nhỏ xíu!… Cô tát con cu chan chát… chán chát… “ không cương nè!… Không cứng nè… “… Cầm lấy cái chai, Cô nhét mạnh vào lổ đ*t ông chồng dâm đảng… Ngọc ngoái… ngoái… cái chai… Cô thụt mạnh… thục mạnh… Phía trên chỉ còn tiếng Ưmmm Ưmmm… đau đớn… đau đớn… Con cu teo lại… teo… gần như biến mất!…

Ngọc cởi quần ra, cô lôi cái bàn lại đứng chàng hảng ra… Cô kê con chim mình vào cái miệng ông chồng thảm hại… Ngọc nói : – “ không lên được thì bú đi… Báo trước nhé coi chừng ăn tát tai đó… “… Ngọc lại chờ… chờ chồng mình bú hết nổi… giống như đêm qua…

*

* *

Ăn chiều xong, Ngọc bưng cơm vào cho chồng. Cô cởi trói cho chồng xuống… cô đẩy chồng cô vào nhà tắm… Nước vừa xối lên mình, chồng cô đã la lên… “ Aaaa… rát quá…. “… Ngọc vẩn xối đều… việc này cô biết nhiều quá rồi… Tắm rửa, kì cọ cho chồng xong Ngọc ra ngoài… Chồng cô mặc quần xong đi ra…

– “ Anh ăn cơm đi… “ – Nói xong, Ngọc ra ngoài phòng khách, cô bật TV lên… cái TV léo nhéo cái gì cô không biết… Ngọc suy nghĩ… suy nghĩ… 10 giờ…

Ngọc vào phòng, chồng cô nằm xấp trên giường… đã ngủ rồi… Mệt quá chứ gì!… cả đêm qua… cả buổi sáng nay… Ngủ là phải… Ngọc nhẩm tính… Anh ấy ngủ đã 3, 4 giờ rồi còn gì… Cô khều vai chồng…

– “… Dậy đi anh… em muốn… “ – Không thấy chồng nhút nhít, nhìn cái mặt chồng, hơi nghiêng qua… biết chồng đã thức, Ngọc giả vờ bước ra…

Rầm!… Vừa né sang bên, vừa đạp thêm một đạp… Chồng cô té nhào xuống đất… Biết quá rồi anh ơi!… Cô khoá và trói tay chồng, xong cô lại treo ông chồng lên… treo ngược cái chân lên trên, cái đầu xuống dưới… Ngọc tiếp tục, cô trả lại cho chồng mình những gì cô dă từng nhận được… Chồng cô càng đau bao nhiêu… thì cô càng khóc bấy nhiêu. Ngọc sỉ vả con cu không cứng, không còn cương lên nổi… Cô vừa chửi vừa đánh… đánh đến mỏi tay thì thôi… Cuối cùng luôn là bắt chồng cô phải bú chim… bú tới khi nào rả rời… không còn bú nổi nửa… mgười mềm nhủn ra mới thôi…

… Đã ba ngày… sáng… tối… đều như vậy… khắp thân thể chồng cô sưng tấy, bầm đen, rướm máu… nó rả rời không còn sức lực… Chỉ trông thấy mặt cô là anh ấy… hoảng sợ… hoảng sợ tột cùng… thấy vợ như thấy một hung thần dử tợn… ghê gớm…

*

* *

Tắm rửa cho chồng xong, Ngọc dìu chồng lên giường… – “ Anh van em… anh không thể… Anh lạy em… anh… “

Ngọc đỡ chồng nằm xuống giường xong… Cô khóc sướt mướt…

– Anh có biết không, ngày xưa… anh đối với em như vậy đó… Có sướng không… có thích không… có cái gì là âu yềm… có cái gì là ân ái… có cái gì là tình yêu không… Giờ anh đã biết rồi đó… Em đã chịu đựng như thế… bao nhiêu lâu rồi… anh có biết không… Anh chỉ mới có ba ngày thôi… Anh có biết em đau đớn bao nhiêu không?…….…

Ngọc khóc nhiều lắm, cô kể lể nhiều lắm. Tất cả những gì cô chịu đựng bấy lâu… đều tuôn ra… tuôn ra hết… Cô kể cho chồng nghe những thèm muốn của mình, của nhửng con người bình thường… hết sức bình thường… những khát khao tình yêu, khát khao đầm ấm nhẹ nhàng…

………………………

Chồng cô… nằm đó… lặng yên… lặng yên… có thấm thía… thấm thía… cái đau đớn của tinh thần… và cái đau… mà thân thể đang mang… không chứ… Dù gì chăng nửa thì hai cái thân xác đầy sẹo kia cũng không bao giờ… xoá hết đi được… nó giống như cây cột nhà… đầy dấu đinh trong Cổ học tinh hoa ngày xưa…

Saigon 03 / 2007

Hết

Previous page 1 2 3 4
Back to top button