Việt vương mừng rỡ, ban cho thêm một chữ ‘nữ’ nên gọi là Việt Nữ. Lại sai năm đội trưởng giỏi nhất ra học để đem về dạy cho quân sĩ. Thành thử thời đó người ta gọi đó là Kiếm Pháp của Công Chúa nước Việt (Việt Nữ chi kiếm) (Trích nguyên bài Việt Nữ Kiếm từ đâu mà ra của Nguyễn Duy Chính).
Mặc dù ‘Việt Nữ Kiếm’ lợi hại như vậy, và nàng thiếu nữ đã xử dụng tới mức thâu phát tùy ý, nhưng mặc nàng đâm chém, bổ phạt kiểu nào, đường kiếm vẫn không xâm phạm được tà áo của người thanh niên này. Chàng ta cứ ung dung lạng giữa vào đường kiếm, tránh né nó trong đường giây kẽ tóc. Thuật tránh né của chàng hết sức độc diệu, bởi thông thường khi tránh né những chiêu tấn công của địch, đa số, các tay võ thuật đều lùi lại, hoặc ra chiêu thức chống lại, nhưng đằng này, chàng trẻ này cứ lao tới theo mũi kiếm, đường kiếm từ trái qua phải, thì chàng cũng theo sát lấy nó từ trái qua phải. Điều hay của chàng là tuy cùng di động cùng hướng, nhưng người ngoài không cách nào phân biệt ra được nàng chém xuống trước, hay chàng né xuống trước mà chỉ có thể nó song song với nhau.
Thấm thoát đã trao đổi qua trăm chiêu, người con gái áo đỏ đã thấm mệt nhoài và ngán trước tài nghệ siêu quần của chàng trai này, bèn vung ra chiêu tối độc của Việt Nữ Kiếm là ‘Nhất kiếm trảm Bạch Viên’. Muôn ngàn mũi kiếm phát toé tưởng chừng không lối thoát, trăm hư nhưng lại nhất thật, nàng này dùng hết sức phi thân chỉa ngay yết hầu chàng thanh niên này đâm vào. Người thanh niên cũng không phải tay vừa, chàng mỉm cười, đứng tro như một pho tượng gỗ, và chỉ khi trăm hư đã hết, nhất thật đang phi tới, thì chàng hú một tiếng, đề tụ chân khí, nhúng chân phi lùi một bước dài. Một người bay tới, một người phóng lùi, chiêu vừa dừng thì người cũng hết lùi. Khoảng cách của kiếm và người cũng chỉ cách nhau vài ly. Thế là ‘Việt Nữ Kiếm’, một bài kiếm lừng danh của đất Việt đã được phá giải bởi một thân pháp ảo diệu huyền xảo. Âu người chế kiếm pháp là một người thiếu nữ vô danh thì trăm năm sau được phá giải bởi một người thanh niên vô danh cũng không gì là lạ.
Người con gái sau chiêu ‘Nhất kiếm trảm Bạch Viên’ ấy, lùi lại vài bước kêu to:
_Lục vị sư muội, hãy cùng ta kết thành ‘đồng sanh cộng tử thất kiếm trận’ đi. Quyết giết thằng lỏi này và gã già kia thì tâm kết ta mới giải nổi.’
‘Vâng’, sáu mũi kiếm liên kết với cây kiếm của nàng áo đỏ tức thời phóng ra, tạo thành một làn cầu vồng toả ra ập xuống gã thanh niên. Một bầu kiếm khí uy lực trầm trọng tỏa ra bao phủ đấu trường khiến người chung quanh cảm thấy nghẹt thở lo cho chàng thanh niên này.Dây là một kiếm trận tuyệt tác nhất do Xuân Nương sáng chế. ‘Việt Nữ Kiếm’, ‘Đồng Sanh Cộng Tử thất kiếm trận’, và ‘Hấp Dương Bổ Âm Nhiếp Tinh đại pháp’ là ba môn tuyệt thế của bà đã làm quần hùng sợ hã và tôn xưng bà là một trong những ma đầu kiệt xuất nhất của tà đạo. Kiếm trận tổng kết bao nhiêu tài học bà lấy được của anh hùng trong thiên hạ hiến dâng cho bà để đổi lấy một cuộc mua vui trong khoảnh khắc. Dựa vào nguyên tắc của tạo hóa, cầu vồng sau mưa, bảy màu hợp một triền miên không dứt, dù người biết là bảy cây kiếm đó, nhưng khi đối đầu chỉ là một cây, mang theo sức của sáu cây kia họp lại. Chiêu liền chiêu, hoặc địch chết trước hoặc bảy tỉ muội kiệt sức mà chết. Kiếm trận đã phát, không thể dừng và đó cũng là lý do Xuân Nương gọi nó là Đồng Sanh Cộng Tử thất kiếm trận.
Trận kiếm vừa phóng, gã thanh niên đã tái hẳn nét mặt, không còn vẻ ung dung như lú ban đầu nữa, vội rút trong người ra một khúc côn thiết, bấm vào nút công tắc ở giữa cây côn, thì xoẹt, một khúc côn ngắn vốn chỉ để gọn trong bọc áo, bỗng chốc biến thành một cây côn dài tầm ngang vai. Một đầu thì như một cái móc sắc, đầu kia thì như một cái xẻng nhỏ. Trước sự ngạc nhiên của mọi người về món binh khí ngộ nghĩnh của mình, gã thanh niên kia chổng đầu xẻng xuống đất, xúc ra một mảnh đất, rồi dùng cái móc sắc hất miếng đất đó lên, rồi dùng lại cái đầu xẻng đập vào mảnh đất ấy khiến nó như một phi tiễn nhắm giữa làn cầu vồng mà lao vào.
Dĩ nhiên như đã nói trước, kiếm trận này tuy bảy nhưng cũng chỉ có là một, nên dù một hay một trăm miếng đất cũng chỉ có một cây kiếm tựu công lực của bảy nàng kia mà chống đỡ. Rõ ràng gã thanh niên này muốn biến trận đấu thành tỉ đấu công lực. Nhưng sức một người thì làm sao chống lại bảy, nên chẳng bao lâu những miếng đất bắn vào kiếm trận, mỗi lúc một chậm và yếu bớt. Biết là thời cơ, bảy nàng rú lên một tiếng, xông vào tính bầm nát người thanh niên này. Nhưng cũng vào lúc nguy ngập ấy, bỗng thấy thân hình của gã thanh niên ấy như một mũi tên chui tọt xuống lòng đất biến mất. Cả ám ùa chạy lại coi thì thấy nơi gã chui xuống là một cái hố chỉ chừng một trượng nhưng không hiểu từ đâu đả có một đường hầm sẵn đó và chàng thanh niên này đã theo đường hầm ấy biến mất.
Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên thì ‘ầm’ một tiếng nổ lớn, từ dưới phần đất gần chỗ Tây Môn Lộc bị một vật nổ nào đó khiến đất từ dưới bắn lên tạo nên một lỗ hang và gã thanh niên từ lỗ ấy bắn lên, nhanh tay cắt dây trói cho Tây Môn Lộc. Rồi, chàng ta cho nổ một trái bom hơi, chỉ thấy khói mịt mù tỏa ra, và khi mọi người định thần nhìn kỹ mọi thứ chung quanh thì gã thanh niên vô danh lẫn Tây Môn Lộc đã biến mất rồi. Mọi người nhìn nhau giận sôi ruột, rồi nhìn lên ghế đầu chờ lịnh của chủ nhân, thì thấy Xuân Nương ngáp dài, rồi bà ta cất bước về phòng, và Tố Quyên đứng kế bên bà cũng đã không còn đó, tạo nên một bí ẩn không giải thích được trong lòng mọi người.
Hết.