Khi đã thoã mãn với tầm cứng của con cặc, người con gái lấy ra một chai mật ong, và dùng tay, xoa khắp dương vật của Tây Môn Lộc, khiến hắn cảm thấy mát rượi vì hương ngọt của mật ong, đồng thời cũng có một chút khó chịu, vì mật ong dày đặc bỏ trên cu khiến nó trở nên keo đặc, dính siêt lại. Rồi nàng áo đỏ lùi lại đằng sau, lấy từ tay một người đàn bà gần đó, một cái lồng chuột, trong đựng hơn chục con chuột lớn nhỏ đủ kiểu. Và nàng ta thả từng con một, từng con một lên người Tây Môn Lộc. Cả cơ thể hắn giờ đây rung lên từng chập từng chập một vì sợ. Hãy thử tưởng tượng, những con chuột cống lông xù xám xịt, móng vuốt sắt nhọn, cái đuôi phe phẩy lờn phờn trên da thịt hắn bò đi bò lại trên cơ thể hắn, và có nhiều con còn bò trên khuôn mặt bảnh trai của hắn, nhe ra hằm răng sắt nhọn như chuẫn bị cắn vào da thịt hắn, thì bảo sao hắn không sợ.
Rồi, có một con háu ăn, đã bò đến dái của Tây Môn Lộc, và cắn tạp một cái. Tây Môn Lộc rú lên đau đớn. Cơn cặc vốn đăng cương thẳng cong, bị mất đi một mảnh thịt ở quy đầu, để lộ những đường gân ở đầu cu. Máu chảy phụt ra như một dòng suối. Những con chuột khác hửi thấy mùi máu trộn lẫn với mùi mật ong, và như có linh tánh sợ đồng bọn táp hết phần ăn của mình, nên chúng vội xúm xít chạy đến thi nhau táp vào củ thịt dồi ở phía đưới. Từng hàm răng nhọn, từng móng vuốt sắt bến cứ thi nhau cào cắn vào của quý của Tây Môn Lộc, khiến máu thịt văng rải khắp bãi đất. Tây Môn Lộc đau đớn, rung lên cầm cập, nhưng tay chân hắn đã bị trói, miệng lại bị điểm huyệt, khiến hắn muốn la thét, vùng vẫy cũng không được. Đau đớn, sơ hãi khôn cùng, hắn ngất đi trong cơn đau dày vò ấy.
Trong cơn mê, Tây Môn Lộc cảm giác được, sau đó, những con chuột đã bị xua đi, và có ai đó đã băng bó lại vết thương, và hắn được uống một liều thuốc khiến cơ thể hắn khỏe lại. Rồi một gáo nước dội vào mặt hắn khiến hắn tỉnh lại. Nhìn chung quanh, vẫn khuôn cảnh bãi đồng hoang ấy, vẫn người con gái áo đỏ đứng trước mặt hắn nhìn hắn với ánh mắt đầy căm phẫn lạnh lùng. Xuân Nương vẫn ngồi trên bệ đài dòm xuống hắn. Bà ta trầm tĩnh nói:
_Đây chỉ mới là bắt đầu thôi Tây Môn Lộc. Chềt sớm thì quá dễ dãi cho ngươi rồi. Hãy từ từ hưởng thụ đi.
Sau khi Xuân Nương dứt tiếng, người con gái áo đỏ, tay cằm dao găm, bước đến gần hắn, xẻo ra một miếng thịt trên bắp đùi hắn. Tây Môn Lộc lại rú lên, ánh mắt hắn hằn học nhìn người con gái ấy, ngụ ý nói, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như thế? Nhưng tựa hồ, cái nhìn ấy không đã động đến lòng trả thù của người con gái ấy. Sau khi róc thịt hắn ra, nàng ta tay bóc một bốc muối chọi vào vết thương, khiến hắn xót xa vô cùng, cứ thế, nàng lóc thêm dăm ba miếng thịt và rải muối lên, khiến cho hắn khổ sở đau đớn và lại thiếp đi. Nhưng trong cơn thiếp hắn lại có cảm giác, có người nào đã băng bó lại cho hắn, và cho hắn uống thuốc để cầm lại sự sống.
Cực hình cứ diễn ra như vậy hơn ba ngày trời, Tây Môn Lộc đã phải đối chọi cơn lạnh thấu xương của gió núi thổi vào, và cái nắng khắt khe chói trên đầu hắn, vừa đói, vừa khác, và khổ hơn nữa, hằng ngày cứ cách vài tiếng là người con gái đỏ lại hành hạ, tổn thương lên người hắn. Tây Môn Lộc đã cảm thấy sơ hãi cùng cục, hành hạ tuy đau đớn da thịt, nhưng cái hành hạ tinh thần cũng không kém gian truân. Mỗi lần nhìn thấy con dao, con chuột, con kiến lửa đặt lên người hắn, là hắn rung lên sợ hãi, và miệng hắn lắp bắp van xin, như một tên cặn bã trên xả hội van xin được chết:
_Tôi xin cô nương, xin cô nương, giết chết tôi đi, tôi không còn can đảm để sống nữa. Oái, đừng, đừng, Á á á………
Tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng rên rĩ, cứ như vậy kéo đến chiều thứ ba, thì Tây Môn Lộc trở nên kiệt sức, không còn gượng nổi nữa. Dù vậy, cõi lòng hắn trở nên thanh thảng lạ lùng, tựa như con người sắp chết, sau khi qua cơn đau đớn, linh hồn bắt đầu rời khỏi cơ thể, hoặc có thể nói, hắn đang hấp hối sắp lìa đời. Và khi con dao cuối cùng của người thiếu nữ áo đỏ chuẩn bị ghim vào tim hắn kết liễu sanh mạng Tây Môn Lộc. Bất chợt, một hòn sỏi phùn phụt bắn ra nhắm trúng tay cô gái áo đỏ, khiến con dao rớt khỏi long bàn tay, làm cánh tay cô ta rã rượi đuối sức.Một chàng thanh niên tuổi chừng đôi mươi, mặt mày khôi ngô, dáng người to cao, lực lưỡng bỗng xuất hiện giữa hiện trường, hắn chấp tay vòng lễ và nói:
_Cõi trời đất bao la, tuy thiên hạ lấy chữ hiếu đi đầu, nhưng ông trời có đức háo sinh, Khổng tử dạy người nên bao dung, Phật gia lại khuyên ta lấy ân báo oán, hà tất cô nương lại tạo nghiệt cho chính mình. Ta đi ngang nay tình cờ nghe được câu chuyện, lại thấy người này đã chịu đủ nghiệt chướng hắn nên có, nên ta đứng ra mong cô nương tha chết cho người này.
Cô gái áo đỏ cười hừ, rồi cất giọng lạnh lùng:
_Mày là thằng nào, bố láo bố xước đến đây can thiệp vào. Hãy cút đi bằng không đừng trách bọn ta ác độc với mày.
Người thanh niên nhướng cao đôi mi, sằn giọng đáp:
_Ta tới đây khuyên cô với long tốt và người này ta phải mang đi là cái chắc. Các người có giỏi thì làm gì nào?
Người thiếu nữ áo đỏ giận rung lên, nàng vuốt ngực giằn cơn thịnh nộ, quay về Xuân Nương, chấp tay thưa:
_Bẩm sư phụ, xin cho con giải quyết tên tặc tử nà ạ!
Xuân Nương mắt nhìn người con gái áo đỏ, và nhìn lại người thanh niên, rồi gật đầu. Chỉ đợi vậy, người con gái áo đỏ, rút toát gươm bên hông, phát chiêu ‘Tây Thi nâng gương’ toạ thế và sử dụng ‘Việt Nữ Kiếm’ ào ạt tấn công gã thanh niên sinh sự này. Bài kiếm này được phổ biến khắp thiên hạ, nhưng tùy công phu và cách sử dụng uyển chuyển của từng người mà biểu hiện sự lợi hại của đường kiếm pháp ấy. Có thể nhìn đường kiếm của người con gái áo đỏ này, người kiếm thủ có thể thấy rằng nàng đã luyện tới mức tối thượng của bài kiếm long danh thiên hạ đây.
Việt nữ kiếm từ đâu mà ra? Vâng thưa, nó được sáng tác bởi một người con gái Việt từ thời Việt Vương câu tiễn. Một hôm, Việt Vương Câu Tiễn hỏi tướng quốc Phạm Lãi:
_Ta có ý muốn báo thù Ngô Vương Phù Sai, thủy chiến phải dùng thuyền, lục hành thì phải dùng xe. Xe thuyền muốn dùng được đều phải dựa vào các loại binh khí (binh nỗ). Ngươi là mưu sĩ của quả nhân, có cách gì giúp ta được không?
Phạm Lãi đáp:
_Thần nghe nói người xưa khi không chinh chiến thì phải tập luyện, thao dợt đội ngũ, chỉ huy tiến thoái. Lành hay dữ cũng đều do công phu mà thành. Nay nghe tại nước Việt ta có một cô gái còn trẻ (xử nữ), ở tại rừng phía nam, cả nước ai ai cũng khen ngợi. Xin đại vương mời cô ta đến gặp xem sao.
Câu Tiễn đồng ý sai sứ đi mời xem cô gái hỏi xem có thể chỉ dẫn về kiếm kích hay chăng. Cô gái liền đồng ý đi lên miền bắc để hội kiến với Việt Vương, trên đường gặp một ông già, tự xưng là Viên Công. Viên Công hỏi:
_Ta nghe nói nàng giỏi kiếm thuật, muốn xem thử ra sao?
Cô gái đáp:
_Thiếp quả không dám dấu, xin ông cứ tự tiện.
Viên Công bèn nhổ một cây trúc Lâm Ư, một nửa đã khô, nửa kia gãy ra rơi xuống đất. Cô gái liền chộp lấy. Viên Công cầm cành tre đâm cô gái, cô gái liền gạt ra rồi nhân đó tấn công vào. Tấn công ba lần, vào sát người giơ gậy đánh Viên Công. Viên Công vội nhảy vọt lên cây, biến thành một con vượn trắng chạy mất. Cô gái lại tiếp tục đi gặp Việt Vương.
Việt Vương hỏi:
_Đường lối đánh kiếm là như thế nào?
Cô gái đáp:
_Thiếp sống ở trong rừng sâu, lớn lên chung quanh không có ai nên không theo học đường lối nào cả, cũng chưa từng đi đến nước nào khác. Thiếp bản tính thích đánh nhau, nên luyện tập ngày đêm không ngừng nghỉ, chẳng được ai dạy dỗ mà tự mình nghĩ ra thôi.
Việt Vương hỏi:
_Thế lối đánh đó ra sao?
Cô gái đáp:
_ Lối đánh kiếm đó rất tinh vi mà nhiều biến hoá (thậm vi nhi dịch), ý tứ thì huyền bí mà sâu xa (thậm u nhi thâm). Đường lối có phép tắc, lại bao hàm cả âm dương. Bên kia mở thì bên này đóng, bên này xuống thì bên kia lên (khai môn bế hộ, âm suy dương hưng).
Phàm việc chiến đấu bằng tay, tinh thần bên trong cần phải vững vàng (nội thực tinh thần), dáng vẽ bên ngoài thì cần phải nhàn nhã (ngoại thị an dật), thoạt trông thì hiền lành như đàn bà tử tế mà khi xông lên thì như con hổ gặp nguy (kiến chi tự hảo phụ, đoạt chi tự cụ hổ).
Khi thủ thế thì ngưng khí mà chờ đợi, theo thần mà thay đổi (bố hình hầu khí, dữ thần cụ vãng) theo sát địch thủ như bóng mặt trời, ra tay thì nhanh như thỏ chạy, đuổi theo như hình với ảnh, chập chờn thấp thoáng. Hô hấp tới lui, tránh ra xa ngoài tầm của địch, dùng đúng phép để chặn đường, khi ngang khi dọc, khi thuận khi nghịch, khi chính diện, khi truy kích tất cả đều không có một tiếng động.
Nếu được như thế thì một người có thể chống với trăm người, trăm người có thể chống với vạn người. Nếu đại vương muốn thí nghiệm thì thiếp sẵn sàng làm ngay.