Trên lầu thì có 3 phòng, 1 phòng của bà vú, giờ là phòng mình, 1 phòng của 2 đứa nhóc, 1 phòng giải trí
Dưới lầu có 2 phòng 1 phòng cho khách và 1 phòng của anh chị, còn lại là phòng khách và bếp.
Hai đứa nhóc thấy mình qua ở luôn khoái lắm, vì có người chơi và học cùng tụi nó.
Bây giờ cứ tối tối về là có cơm ăn, phòng đẹp để ngủ, nhà đẹp để ở, thật là cuộc sống trong mơ của mình, chỉ có điều, có anh ở nhà, chị tuyệt đối không bao giờ có một cảm xúc nào với mình ra mặt, hoàn toàn lơ mình luôn
Mình đã chuẩn bị tinh thần nhưng đôi khi cũng hụt hẫng
Phải nói là bức rứt cực kỳ luôn các bác, tối nào nằm ngủ mộng mị lung tung, trằn trọc, phần vì lạ nhà, phần vì nhớ tới chị, nhớ tới những lúc gần chị mà giờ không được thỏa mãn, điên hết cả người, có đêm còn bị mộng tinh (mình có cái bệnh là lâu quá không được làm tình, trong người bứt rứt quá là lại bị mộng tinh, giống mấy bạn mới lớn dậy thì đó, he he)
Chị thì có thể biết mình như vậy nhưng tuyệt đối không nói gì, hoặc làm gì tỏ ra thân mật với mình, chỉ coi mình như đứa em trong nhà.
Tối hôm thứ 4, chán chán hẹn mấy thằng bạn nhậu lẩu dê ở khu Trung Sơn, về khá trễ, người sương sương, về tới nhà chị ra mở cửa, nhìn mình có vẻ không vừa ý, mình cũng lơ luôn, cho chừa cái tật lơ mình bữa giờ, lên lầu nằm ngủ luôn.
Nằm lừ đừ mộng mị sao đó, lại nghĩ đến chị, thấy hối hận vì lúc nãy tỏ thái độ với chị, chị cho mình qua đây ở là quá lắm rồi, quá vượt giới hạn rồi mà mình còn thế.
Vừa nằm vừa nhớ đến chuyến đi Nha Trang rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mộng mị, hình ảnh chị cứ luẩn khuất đâu đây, tưởng như chị ở ngay bên cạnh mình, đang rửa mặt cho mình vậy, bất giác mỉm cười.
Rồi cái âm ấm của nước rửa mặt sao nó lan xuống dưới, cái ẩm ướt, âm ấm, trơn trơn dang cuốn lấy thằng bé mình thì phải.
Cảm giác đó cứ liên tục liên tục, mình lại nghĩ đến cảnh chị và mình làm tình dưới làn nước lạnh ở vịnh Vân Phong ngày nào, rồi mình đưa thằng bé vào cái hang ấm nóng của chị, rồi tiếng chị rên lên theo từng nhịp nhấp của mình, ôi cảm giác hạnh phúc đó mình đã từng có sau.
Mình nhấp liên tục liên tục vào trong chị chị ở trên bè ngoài vịnh Vân Phong
Chị trân mình đón nhận từng loạt tinh nóng hổi của mình bắn vào người, người cứ giật giật theo từng nhịp giật giảm dần của thằng bé.
Tiếng rên của chị nhỏ dần nhỏ dần, mơ mơ thật thật.
Mình mở hé mắt, tỉnh dậy, bóng chị nhìn mình cười mỉm, rồi chị bước ra cửa, đóng lại, nhanh như một làn khói.
Chẳng biết mơ hay tỉnh
Mình thiếp đi trong cơn say còn vương
Sáng dậy, tỉnh giấc, nhớ lại cơn mơ tối qua, bất giác nhìn xuống quần, thấy vẫn khô, không ướt như mọi lần bị mộng tinh.
Oh, vậy đúng là chị rồi, sao chị vào phòng được nhỉ, mình bấm cửa rồi mà
Ah mà chị chắc chắn phải có chìa khóa sơ cua chứ.
Vậy đúng là chị rồi, vậy hôm qua không phải là mơ
Bước xuống nhà thấy chị đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho 2 đứa nhóc và chở tụi nó đi học
Ông anh thì vẫn ngủ
Chị mang 2 đĩa thức ăn qua cho 2 đứa, lướt qua mình cười mỉm và nói
“Đêm qua đền anh chịu đựng mấy hôm nay đó”.
Cuối cùng ngày ông anh đi công tác cũng tới
Đợt này ổng đi gần 3 tuần, lại đi nước ngoài nữa, nên lần này tha hồ mà tự tung tự tác đây, nghĩ đến là bấn loạn cả lên, vì được làm chồng chính của chị trong gần 3 tuần, ôi, cứ nghĩ đến là chim cò đội hết cả lên
Phải nói là ngày cuối cùng, chủ nhật cuối cùng ông anh sắp đi mà mình không thể nào ngồi yên được, cứ đi ra đi vào, không ngủ nghê làm việc gì được
Hình như chị cũng biết thì phải mà cứ lơ
Ông anh bay chuyến 2h sáng, nên chị cứ lục đục chuẩn bị cho ổng
Mình thì biết nếu thức cũng không làm được gì nên cố gắng ngủ sớm, nhưng trước khi ngủ còn bị chị gọi dậy dặn sáng mai chở 2 đứa nhóc đi học trước khi đi làm
Sáng thứ 2 thần thánh đã tới,6h đã bật dậy chạy xuống nhà xem sao, hic chưa ai ngủ dậy, cửa phòng chị thì đóng kín, mình gõ nhè nhẹ, tính nhào vô nhưng gõ hoài chẳng thấy phản ứng gì, chắc chị đang ngủ bù hồi tối thức
Vội lên lầu đánh thức 2 đứa dậy ăn sáng rồi đi học
Không nỡ đánh thức chị dậy nên chở 2 đứa nhóc đi học rồi đi làm luôn, vì đi về lại thì cũng chẳng làm được gì, hic hic
Thôi kệ, rang đợi tới chiều rồi thì muốn làm gì thì làm, hiii
Tới công ty sớm nhất, bác bảo vệ còn ngạc nhiên hỏi thăm quá trời, vào còn sớm hon cả sếp tổng, mặc dù sếp tổng luôn là người đi sớm nhất
Ăn sáng, cà kê, cà phê cà pháo, vào check mail giải quyết vài việc lặt vặt hoài mà chẳng thấy chị đâu, ủa, chị không đi làm à
Sau không nghe nói gì nhỉ
Đợi hoài tới 10h sáng cũng không thấy chị đâu
Đánh liều lấy điện thoại gọi cho chị, không thấy bắt máy, gọi mấy cuộc cũng không thấy bắt máy
Gọi luôn về nhà, số đt bàn, cũng reo hoài không ai nghe máy, chuyện gì vậy nhỉ???
Không biết có gì không nữa, hic, sáng giờ không nghe, thấy chị, vậy tối qua sao nhỉ, không biết chị có đi tiễn ông anh không, về chưa, ….
Người bấn loạn cả lên, lại gọi thêm 1 vòng vào số chị, vào máy đt bàn ở nhà, cũng không ai nghe máy cả
Chịu hết nổi, tới 11h, chạy qua bàn anh trưởng phòng, miệng nhăn nhó,
“Anh ơi, em đâu bụng quá, chắc bị trúng thực rồi, tối quá ăn hải sản, giờ không biết có bị ngộ độc không”
“Anh cho em về sớm hôm nay nhe”
anh trưởng phòng nhìn mình ái ngại gật đầu
Khỏi phải nói, vội quay về chỗ, thu xếp đồ đạc, cố đi cà nhắc nhăn nhó ra khỏi công ty, vừa ra khỏi cửa chạy như bay xuống bãi đỗ xe, lấy xe phóng vội về nhà.
Chị ơi là chị không biết có sao không nữa, lo lắng quá.
Khỏi phải nói, đoạn đường từ Q1 về PMH như xa vạn dặm, chạy hoài mà không thấy tới, vừa chạy vừa lo cho chị, không biết chị có bị gì không, hối hận hồi sáng không đập cửa lớn hơn để biết tình hình chị thế nào
Rồi, căn nhà quen thuộc đã trước mặt, cuối cùng cũng tới. Cánh cổng kia sao khép hờ mà không đóng hẳn, gì vậy, nhớ trước khi đi mình có đóng mà
Chạy vội vào sân, cánh cửa trước cũng khéo hờ luôn, mà không đóng, hic, gì vậy, trong đầu bắt đầu nghĩ cả trăm truyện lung tung,
Dựng chân chống xe xuống sân, đi vội vào, mở toang cánh cửa trước, bước vội vào nhà.
Một cảnh tượng mà có lẽ suốt đời mình không quên, và không bao giờ muốn quên
………………………..
Trong bếp, chị, một cô gái trẻ thì đúng hơn, khoác chiếc váy ngủ mỏng tang, lấp lánh ánh sáng từ ô cửa sổ phía sau bếp, vừa thấy mình vào, chị liếc mắt nhìn lên và nói một câu làm mình điếng người