* * *
Tư Vạn chạy xe từ đường này sang đường nọ trong thành phố rồi tmc chỉ ra ngoại ô. Bà Phí Đời Nhân ngồi kế bên. Khi ở trong thành phố bà tỏ vẻ bực bội lái xe chạy vòng của Tư Vạn. Bà lên tiếng lắm lần nhưng Tư Vạn làm ngơ :
– Đi đâu mà vòng vo Tam Quốc như thế nầy hở ông…
Tư Vạn trả lời ấm ớ, chẳng đâu vào đâu :
– Thì dạo chơi một vòng, tới nơi là vừa…mà bây giờ không lập sòng ở nhà vợ chồng quận Dai.
Bà Đời Nhân nóng nảy, ngạc nhiên cướp lời :
– Sao vậy nè ! Hôm qua cả hai vợ chồng chuyền điện thoại nói với tôi rõ ràng mà ! Bây giờ như thế sao ?. Ai bảo vớiông…
– Tôi có bao giờ nói bậy. Trước khi tới đón bà thì vợ chồng ổng gọi cho tôi báo tin đó. Hai vợ chồng quận Dai cũng cho biết có gọi cho bà mà điện thoại đổ liên hồi chẳng ma nào nhấc máy.
– Ông ăn nói cẩn thận giùm tôi… Nhà cửa tôi lúc nào chẳng có người mà ông dùng nhiều chữ ma với quỉ, coi chẳng được tí nào…Mà khi đón, ông cho tôi biết thì làm gì có cái vụ đi vòng vòng như thế này. Hơn nữa cái thành phố như cái ngao mà ngồi xe với ông có khi mang tiếng chết. Rồi đây tôi phải có tiếng nói với vợ chồng quận Dai mới được. Coi thường người ta vừa vừa… Tư Vạn thấy bà nổi đóa nên im như tờ, bà Đời Nhân biết được tam tinh Tư Vạn thì tiếp tục mở máy :
– Nhưng rồi bây giờ như thế nào ? Là làm sao?
Tư Vạn vờ như không hiểu ý, liền đáp :
– Như thế nào là như thế nào ? ý bà ra sao ?
– Thì bây giờ đậu chén ở nhà nào ? Có những ai mà lại ra ngoài tỉnh để làm gì hở Ngài Tư Vạn bãnh bao !
Tư Vạn thấy bà nói kháy mình nên cười xòa giả lả :
– Thấy bà dạo này không được vui, đưa bà ra ngoại ô hóng mát, chôn vùi bụi bặm thành phố, không được sao ?
– Ông đừng nói ngang, tôi không thích.
Rồi bà thích và bà phải thích…
– Nói gì tôi chằng hiểu…Mà thôi, ông cho tôi về
Tư Vạn tần ngần giây lát rồi nói :
– Từ từ tôi giãi nghĩa cho bà, đâu cũng vào đó, nóng nảy hỏng mất…Bà hiểu tôi rồi mà !
Bà Đời Nhân hiểu nhầm nên trả lời xa xôi mà vẫn cho Tư Vạn biết rõ sự huỵch tẹt :
– Cái vụ đó không có trong ngày nay đâu mà ông gài tôi. Cái gì cũng có lúc, không phải được một lần…Như được đằng cẳng leo đằng đầu…
Tư Vạn hiểu ra, bà ấy tưởng rằng hắn đang dụ bà, mang ra ngoại ô để đụ. Thực ra Tư Vạn không có ý nghĩ đó. Hắn đón bà Đời Nhân hỏng chân vụ cờ bạc là do vợ chồng quận Dai mà ra. Khi hắn biết tin không có đậu chén ngày hôm nay lúc hắn đang ở chổ hẹn hò với bà Đái Văn Cổng. Có cuộc hẹn hò, hắn chẳng màng đến chuyện đậu chén. Đối với hắn cờ bạc là phương tiện gần gũl mấy bà lớn, mấy bà nhà giàu…phu nhân đó cả…mà kiếm cách đụ cho bằng thích.
Hắn đã bú lồn Bà Đái Văn Cổng nhủ danh Cao thị Hưởng Láng. Đụ bạo bà Phí Đời Nhân. Vừa đụ vừa bú lồn bà Quận Dai…v.v…Cặc hắn có hạng và cách làm tình của hắn hơn mấy ông phu quân nên các bà thích líu lo. Và hắn đóng kịch hơn cả nghệ sĩ tuồng hát. Lúc nào cũng mã thượng, tư cách đứng đắn làm các ông lầm chết bỏ. Các bà dâng lồn, nứng sảng.
Tư Vạn chống chế nhưng cũng dụ, thử ra làm sao :
– Bà hay suy diễn, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến những điều viễn vông, chẳng thực tế. Tôi với bà gần mà xa,xa mà gần, thân mà sơ, sơ mà gần. Lắm lúc có biên giới, lắm lúc chẳng có biên giới chi hết trơn hết trọi. Tình thiệt tôi nói vậy nghĩ tới rồi nghĩ lui,bà thấy có phải không ? Phải hay không phải cũng do ở bà mà thôi. Tôi chẳng có con mẹ gì mà quyết đoán.
– Ông dọa tôi đấy, phải không ?. Ai từng đời như thế nầy…rồi như thế nầy… Tôi không có dại gì!. Tôi nói thẳng rằng, có khi thô bạo, có khi thô tục, thô bỉ… Nhưng ngậm thinh, ông làm tới … Tôi nói thẳng với ông…Đụ hay bú lồn, từng ấy vừa rồi. Nói thật mất lòng,ông ráng mà chịu.
Tư Vạn bất ngờ sự đanh đá của bà Đời Nhân. Hắn không ngờ bà bất chấp cái chuyện hắn đã từng bú lồn bà ở trong khách sạn. Hắn còn nhớ rõ khi hắn bú lồn, bà ấy sao mà dịu dàng đến thế. Bà nứng lồn cũng thấy dễ thương. Bà banh lồn là một cử chỉ lịch thiệp mời mọc kẻ bú lồn. Bà nắc hẩy lồn vô cùng yểu điệu như con gái sướng nứng tưng bừng lần đầu. Bà bú cặc ôn tồn ngắm nghía mào, vuốt, xục nhẹ nhàng gợi tình hấp dẫn. Giọng nói theo với thân thể bộc nứng cuồng loạn mà hàm ý êm dịu, mời mọc. Thế mà vừa qua,bà đã tỏ một thái độ lạ lùng đến với Tư Vạn. Và chính điều đó Tư Vạn nẩy sinh ra chiến thuật, chiến lược để thay đổi với bà ấy.
Tư Vạn đáp :
– Bà bắt đầu quá lời. Mở đường cho hươu chạy thì tôi cũng nói luôn…Tôi đụ bà. Tôi bú lồn bà.Tôi liếm lồn bà thì chúng mình biết với nhau Bà Đời Nhân lúng túng, không ngờ Tư Vạn con người từ lâu bà cho là hào hoa, bảnh bao mà sao hôm nay hắn táo bạo hết ý kiến. Khi hắn đã lộ bộ mặt chuột chù sự thiệt hại, tai tiếng ra bên ngòi, bà lãnh thẹo trọn ổ. Một thoáng đắn đo nhưag bà vờ quyết liệt với Tư Vạn :
– Ai chỉ đường cho hươu chạy.
Bà vặn hỏi từng ấy rồi im bặt hầu như dò la thái độ của Tư Vạn phản ứng như thế nào.
Hắn tiếp lời :
– Ai trồng khoai đất nầy t Bà thử nghĩ, tôi đâu phải thằng đàn ông lắm mồm, lắm chuyện Bà thử nghĩ ra làm sao khi bà Đái Văn Cổng biết tôi đụ và bú lồn bà rồi. Và nhất là hai ông Đái Văn Cổng, ông Phí Đời Nhân, dù một ông đái thì văng mẹ cổng, một ông thì phí đời con người, đều danh vọng, tiền bạc hung hăng con bọ xít mà khi biết cái tin động trời kia thì ít ra tim ngưng đập,máu ngưng tuần hoàn trong thân thể họ để chết tốt cho rãnh nợ trần ai…Bà là người đàn bà khôn ngoan, cắt nghĩa tí chơi cho tôi được nhờ, được học hỏi…ở hàng quí phái …!!..
Từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác, Tư Vạn lý luận bình dân học vụ mà thâm thúy đáo để Hắn tố cáo bà rất nhẹ nhàng hữu lý. Hắn đe dọa bà với bàn tay nhung bọc thép. Hắn là nhà hùng biện. Hắn cũng là ông biện lý buộc tội kẻ bất chánh trước tòa. Hắn làm bà điên loạn mất rồi nhưng rồi bà day mặt qua phía hắn mà tỏ thái độ ôn hòa :
– Tôi nói vậy chứ tôi đâu có nghĩ gì lôi thôi mà sao ông làm dữ thế !
Bộ mặt của bà Đời Nhân dịu xuống, mỏng mặt như thường lệ dưới mắt Tư Vạn. Hắn thầm nghĩ, có thế chứ !. Mà rồi còn nữa…Chưa dứt ý nghĩ trong đầu thì hắn nghe bà Đời Nhân trổ giọng trách móc rất đáng yêu vì bà nhỏng nhẽo như con gái :
– Quỉ ! Nhẹm cái đồ yêu tinh ấy đi không nào ! ! !