-Hu…hu…hu…
Không phải tự hào thế nhưng Lan có thể khẳng định vào tầm tuổi này của cô ít có người phụ nữ nào còn giữ được sự trẻ trung, xinh đẹp như cô bây giờ. Những người phụ nữ bên ngoài kia quanh năm suốt tháng làm việc nặng nhọc nào có chăm sóc được bề ngoài như cô. Ấy vậy mà từ khi Lan sinh con xong, chồng cô không hề đoái hoài gì đến chuyện tình cảm của hai người. Quanh năm suốt tháng ông ta đi công tác, về nhà được mấy hôm thì lại bạn bè, sếp lớn sếp nhỏ, nào đâu còn để ý tới một người phụ nữ đang héo mòn dần là cô. Đã nhiều lần Lan mặc những bộ đồ lót gợi tình nhất, những mùi nước hoa khiêu gợi nhất nhưng đáp trả cô luôn là một cái quay lưng và câu nói “ Mai anh phải đi sớm, em để anh nghỉ ngơi chút” rồi chồng cô lăn quay ra ngủ. Có khi cô đã nghĩ mình có còn là một người vợ không nữa hay chỉ đơn thuần ông ta lấy cô để có một đứa con cho xong nghĩa vụ của mình với gia đình ông ta. Càng nghĩ thì Lan càng thấy éo le cho số phận mình, cô từng muốn li hôn để mình được giải thoát thế nhưng mỗi lần như vậy, hình ảnh đứa con trai hiện lên và cô dập tắt ý nghĩ đó. Có thể cô không phải là một người vợ nhưng cô càng muốn mình là một người mẹ có thể chăm sóc thật tốt cho đứa con mình. Bất chợt một âm thanh vang lên trong đầu Lan:
“Hừ, vậy mày xem hôm nay mày đã làm gì. Thủ dâm khi có con trai bên cạnh, rồi đạt cực khoái liên tiếp khi bị nó động chạm. Mày điên rồi Lan ơi, nó là con trai mày đó.”
Lan nhìn lên khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ khi nghĩ về chuyện ban nãy. Đúng vậy, nó là con trai cô, những việc cô đã làm thật ghê tởm, nó trái với đạo đức xã hội. Lại có một giọng nói khác xen vào:
“Con trai chẳng phải đàn ông sao, cô thử nhớ lại xem đã bao lâu rồi cô không được gần gũi với đàn ông, cái cơ thể này của cô giờ như một trái bom nguyên tử chỉ chờ ngày nổ tung mà thôi, vậy nên là cứ xõa đi, kệ mẹ hết mấy cái thứ nguyên tắc xã hội chó má đó đi, hãy nghe theo tiếng gọi của cơ thể mình.”
“Ngươi im đi, như vậy là loạn luân, sẽ bị cả xã hội phỉ nhổ.”
“Ta có nói là phải làm tình với con trai đâu, đàn ông ngoài kia thiếu gì, với sắc đẹp hiện giờ của cô thì vơ đại cũng được chục tên sẵn sàng chết vì cô. Hừ.”
“……”
Trong đầu Lan lúc này đang là cuộc tranh đấu kịch liệt giữa đạo đức và buông thả. Gần đây, mỗi lần Lan có ý định buông thả thì lại có một giọng nói ngăn cô lại nhưng trái ngược với nó là một giọng nói luôn ước thúc cô tìm lấy tự do. Và với tần suất cơ thể đòi hỏi nhiều hơn thì đúng là trái bom nguyên tử sẽ sớm nổ tung.
-Các ngươi im đi.
Lan nhìn vào trong gương rồi hét lớn, may là nhà vệ sinh không có ai nếu không họ sẽ nghĩ cô có vẫn đề về thần kinh. Lan lắc lắc đầu mình liên tục như muốn xua đuổi những giọng nói bên trong đầu.
Cuối cùng sau vài phút vật lộn, căn phòng vệ sinh chìm dần vào im lặng, Lan nhìn mình tả tơi trong gương rồi lại bật khóc.
-Hu..hu.hu sao tôi khổ thế này..
Lại vài phút nữa trôi qua, tiếng khóc trong căn phòng vệ sinh đã tắt, có vẻ như Lan đã lấy lại được bình tĩnh, cô trang điểm lại khuôn mặt đã nhem nhuốc vì khóc của mình. Một khuôn mặt đẹp rạng ngời một lần nữa xuất hiện trên tấm gương, không còn là ánh mắt buồn nữa mà thay vào đó là nụ cười mỉm.
“Kệ đi, muốn thế nào thì đến.”
Rồi Lan cầm lấy chiếc túi sách bước ra khỏi phòng vệ sinh.
1 tiếng trước, dãy phòng VIP thuộc nhà hát Giấc mơ.
Một người đàn ông đang loay hoay đứng trước một căn phòng VIP, hắn ta chính là Nguyễn Quốc Việt- chồng của Lan. Buổi ca nhạc hôm nay là do sếp của hắn mời cả gia đình cùng tới thưởng thức do vừa ký được một hợp đồng lớn nhưng khi vừa mới đặt chân tới nhà hát thì Việt đã bị sếp gọi ngay lên phòng VIP với lí do là bàn công việc. Việt lúc này đang khá hồi hộp, dù đã tiếp xúc và làm việc với sếp rất nhiều lần nhưng khi đó là ở công ty, còn lần này không những là một nơi riêng tư mà còn là phòng VIP trong nhà hát Giấc mơ, nơi mà hắn có mơ cũng muốn lên đây hưởng thụ một lần. Lấy hết can đảm, Việt dơ tay lên gõ cánh cửa căn phòng xa hoa này:
-Cốc..cốc…cốc…
Đáp trả Việt là sự im lặng, những tưởng sẽ không có ai trả lời sau hơn một phút gõ cửa thì âm thanh của một người đàn ông từ bên trong phòng vang lên:
-Là ai?
Việt nhận ra đó là giọng của sếp mình, hắn ngay lập tức đáp trả:
-Em là Việt thưa sếp, sếp có gọi em lên đây để bàn công việc ạ.
Bên trong im lặng một chút rồi lại vang lên giọng người đàn ông:
-Là Việt à, cậu ở ngoài đó chờ tôi một chút.
Rồi thì 5 phút trôi qua, cuối cùng thì cánh cửa phòng cũng mở ra, xuất hiện trước mặt Việt không ai khác chính là ông sếp của mình- Đào Đình Công-chủ công ty An Thịnh, chuyên buôn bán xuất nhập khẩu vàng bạc, đá quý số một tại thành phố X. Chính vì vậy mà với khối tài sản khổng lồ trong tay, ông ta nghiễm nhiên trở thành một trong những người giàu có nhất nơi đây. Công có một thân hình khá nhỏ nhắn, tính ra ông ta chỉ cao tầm 1m6, thấp hơn Việt một cái đầu, mái tóc bị hói đặc trưng của mấy tên nhà giàu, khuôn mặt thì đầy tàn nhan, lúc mở miệng ra nói chuyện có thể thấy rõ hàm răng có một vài chiếc răng vàng, trên người thì đeo chi chít trang sức từ vàng, bạc tới kim cương, dù gì thì ông ta cũng là ông chủ công ty vàng bạc đá quý mà. Công nhìn Việt từ đầu tới chân rồi nói:
-Cậu đi muộn, tôi kêu cậu 7h phải có mặt ở đây rồi mà, nhìn xem giờ đã 8h rồi!
-Xin lỗi sếp, trên đường tới đây có bị tắc một chút nên em mới tới trễ, chứ em sao dám không nghe theo anh chứ.
Việt nở nụ cười làm hòa rồi nói.
-Hừ, thôi được rồi. Nể cậu là phụ tá đắc lực của tôi nên sẽ tha cho cậu lần này, nhưng mà không thể không phạt cậu được, nào, mau vào trong chúng ta nói chuyện, không nên đứng ngoài này nữa.
-Vâng ạ, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm. Anh vào trước đi ạ, để em đi sau đóng cửa.
Công đi trước gật đầu, quay lại nói:
-Tốt lắm, cứ thế phát huy, một thời gian nữa nếu cậu có thành tích tốt tôi sẽ lên chức cho cậu.
Nghe thấy câu nói của sếp, Việt như mở cờ trong bụng, hắn cúi người nói:
-Em cảm ơn anh ạ.
Sau khi đóng cánh cửa phòng VIP lại, Việt theo Công tiến vào bên trong căn phòng sa hoa này. Mọi thứ trước mắt trong căn phòng làm Việt hoa mắt, thật không hổ danh là nơi ăn chơi số một của các ông lớn trong thánh phố X. Căn phòng có diện tích vô cùng lớn, phải gấp 3 lần so với phòng bình thường mà gia đình Việt đang ngồi, nó lấy màu đỏ làm màu chủ đạo tạo cho người ta cảm giác căn phòng vô cùng huyền ảo. Vừa bước vào thì đập vào mắt Việt là một quầy bar với đủ các loại rượu, bia đắt tiền nhất, tiếp đó là một dãy so-pha cùng bàn hướng về chiếc cửa sổ nhìn xuống sân khấu, đằng sau là phòng ngủ cùng với phòng vệ sinh cao cấp, tủ lạnh, TV, điều hòa các kiểu, trông căn phòng VIP không khác gì một ngôi nhà với đầy đủ tiện nghi.