Sau giây phút xuất thần, cảm giác đau nơi ngực lại ập đến, anh Xù cảm thấy hơi khó thở do bị thương khá nặng. Đây có thể coi là lần bị thương nghiêm trọng nhất mà anh Xù phải chịu trong suốt từng ấy năm.
“Mong là không bị gãy cái xương nào.”
Rồi anh Xù bước tới dật lấy tờ 500k từ Hồng trọc,, hắn thở hổn hển dơ chân lên đá túi bụi vào cơ thể tên trọc mặc cho tên đó còn sống hay đã chết, vừa đạp hắn vừa mắng:
-Dmm, dám cướp đồ của tao này thằng chó, tưởng tao dễ bắt nạt này,….
Anh Xù đá Hồng trọc không thương tiếc như muốn trút hết cơn giận đến nỗi đau cả chân. Cuối cùng khi cảm thấy đã chán, anh Xù mới dừng lại. Hắn nhổ một bãi nước bọt lên tên trọc rồi hậm hực bỏ đi:
-Tao tha cho mày lần này. Hừ…..
Lê những bước chân nặng nề tới đầu hẻm, anh Xù đã phải sử dụng toàn bộ sức lực của mình còn lại, hắn định sẽ ra bên ngoài đường lớn ngồi nghỉ chút cho lại sức trước khi đi mua đồ ăn, thật sự lúc này hắn đã rất mệt và đau.
Nhưng đúng lúc này, một tia sét bàng bạc bất thình lình từ trên trời giáng xuống đánh thẳng vào đầu anh Xù. Các bạn không nhầm đâu, đúng là một tia sét không sai chút nào, một tia sét to lớn giữa trời quang mây tạnh hạ phàm vào đầu anh Xù.
-Rẹt….
Không một tiếng động phát ra trong con hẻm, tất cả chỉ còn là im lặng và im lặng. Đã không còn thấy anh Xù đâu cả, chỉ thấy chỗ hắn đứng vừa rồi có một đám bụi đen nằm lù lù ở đó. Rồi một cơn gió từ đâu thổi tới cuốn bay đám bụi đó vào không trung. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong con hẻm chỉ vẻn vẹn có vài phút, chẳng ai biết về cuộc chạm trán giữa một tên ăn mày với một tên du côn, cũng chẳng ai biết tên ăn mày đó đã biến mất một cách điên rồ khỏi dòng chảy của thời gian.
……….
Tại một nơi nào đó không rõ.
Không biết qua bao lâu nhưng cuôi cùng thì anh Xù cũng tỉnh lại, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng tất cả chỉ là một khoảng không tối tăm mà thôi. Anh Xù nhớ là mình bị một tên côn đồ chặn cướp nhưng cuối cùng tên đó bị chính hắn đập cho thừa sống thiếu chết. Rồi đang trên đường bước ra khỏi con hẻm thì hắn không còn biết gì nữa, cuối cùng khi hắn tỉnh lại thì đã xuất hiện ở đây.
-Đây là đâu…có ai ở đây không? Alo……
Đáp trả lại anh Xù chỉ là sự im lặng tới đáng sợ. Hắn nhìn xung quanh một lượt rồi tới bản thân mình. Lúc này trên thân anh Xù không còn là bộ quần áo ăn mày rách rưới nữa mà thay vào đó là một bộ quần áo trắng tinh từ đầu tới chân, cả mái tóc của hắn cũng đã chuyển sang màu trắng bạc lúc nào không hay nhưng xù thì vẫn là xù. Đánh giá bản thân một chút khiến anh Xù không khỏi rùng mình, hắn ta nhớ đến mấy câu chuyện của mấy người ăn mày khác rằng khi chết sẽ trở thành hồn ma với bộ trang phục trắng toát.
-Chẳng lẽ mình đã chết rồi sao….không…mình không muốn chết…điều đó không có khả năng…
-Á..a…a
Đúng lúc này, trong không gian tối tăm bất ngờ phát ra một luồng ánh sáng trắng khiến cho anh Xù hoa cả mắt. Cuối cùng, hắn phải mất vài phút mới có thể thích nghi được với thứ ánh sáng này, anh Xù dần mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một cánh cổng đã mở rộng cửa. Đánh giá cánh cổng vừa xuất hiện vài lần, anh Xù cũng dần cảm thấy tò mò với thứ này, hắn ta dần dần bước về phía cánh cổng.
-Có vẻ là mình phải đi qua cánh cửa này.
Quay đầu lại thì là không gian tối tăm vô tận, phía trước thì là cánh cửa với ánh sáng hi vọng, không cần đoán thì cũng biết anh Xù chọn gì. Hắn do dự một chút rồi bước một bước dài tiến vào bên trong cánh cửa.
-Sợ gì chứ, đằng nào thì mình cũng không còn gì để mất…
Anh Xù vừa đặt chân vào không gian bên trong cánh cổng thì cũng là lúc nó tự động đóng lại. Rồi anh Xù như không tin được vào mắt mình với những thứ xuất hiện bên trong không gian này hay nói đúng hơn là con đường này. Cả không gian này trông như một con đường mà trên đó là hình ảnh tất cả những thứ từng diễn ra trong cuộc đời anh Xù. Mọi thứ được ghi lại vô cùng rõ ràng khiến anh Xù vô cùng ngạc nhiên. Hắn bước đi những bước đầu tiên trên con đường này.
Đập vào mắt anh Xù đầu tiên là hình ảnh một căn nhà hoang, bên trong đang có một cô gái, lạ là anh Xù không thể thấy rõ được khuôn mặt của cô ta mà chỉ thấy bóng dáng cùng mái tóc đen nhánh dài tới lưng. Cô gái này đang ngồi khóc sướt mướt trước một chiếc thùng các-tông, bên trong là một đứa trẻ kháu khỉnh đang say giấc ngủ ngon. Cô ta nói:
-Mẹ xin lỗi con trai, hãy yên lặng nằm đây một chút nhé, bố và mẹ sẽ quay lại đón con ngay thôi, ngoan.
-Hương, mau lên em, bọn chúng đã đuổi tới nơi rồi.
Giọng một người đàn ông từ ngoài vang lên.
-Em ra ngay đây.
Rồi cô cái đó đứng dậy bước ra khỏi căn nhà hoang, vừa đi cô vừa ngoái đầu lại nhìn như sợ đứa trẻ trong kia sẽ gặp nguy hiểm.
-Đi thôi em, con trai sẽ không sau đâu, chẳng phải chúng ta sẽ quay lại đón con ngay say khi thoát được nguy hiểm sao, yên tâm đi.
-Nhưng mà em lo…..
…….
-Oe…Oe…Oee…
Rồi hơn một ngày trôi qua, bên trong căn nhà hoang dần vang lên tiếng khóc dữ dội của một đứa bé do bị đói. Đúng lúc đó, một ông lão ăn mày với bộ dạng rách rưới đi ngang qua, ông ta nghe được tiếng khóc thì đi vào và phát hiện ra đứa trẻ trong thùng các-tông. Dù cả ngày hôm nay chưa ăn gì nhưng do cảm thương đứa trẻ nên sau vài giây đắn đo, ông ta bế đứa bé lên rồi mớm cho nó ăn cái bánh bao mà ông ta mới kiếm được. Ăn xong chiếc bánh bao thì đứa trẻ ngủ ngay lập tức, ông lão nhìn nó rồi quyết định buộc đứa bé trước người rồi biến mất khỏi căn nhà hoang.
Nhìn câu chuyện hiện ra trước mắt thì anh Xù đã đoán được phần nào lí do hắn bị bỏ lại, có vẻ như bố mẹ hắn đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm và không thể lo cho hắn được nên họ buộc phải để hắn lại căn nhà hoang đó rôi sẽ quay lại đón hắn sau. Từ khi nhận thức được thì anh Xù vẫn luôn canh cánh về việc tại sao hắn lại bị bỏ lại, hắn hận những người đã bỏ hắn, nếu không phải có ông lão cưu mang thì hắn đã phải chết từ khi 2 tuổi. Nhưng anh Xù lại càng muốn gặp lại những người đó để có thể hỏi lí do vì sao lại vứt bỏ hắn. Đến hôm nay, sau khi chứng kiến những việc trên thì khúc mắc trong lòng anh Xù đã dần được hóa giải. Giờ thì anh Xù lại có một ước mơ đó là được gặp lại gia đình mình nhưng rồi hắn nghĩ tới việc mình có lẽ đã chết thì hi vọng đó dần tan biến.